Đêm nghe gió qua vườn
Có thể rồi ta sẽ về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và có thể trên lối chìm hoa cỏ
Ta lại tìm bông rụng dưới thân gai
Đêm nghe gió qua vườn
Tiếng cây thở nói rằng thu chắc đã
Thổi tê hơi cho hạc trắng bay về
Đêm nhoi nhói
Nghe đời thay máu
Có bao người nghe gió trong khuya?
Ở phía trước
Con đường chướng gió
Ta đã đi không chút e dè
Những- hy- vọng - rưng - rưng - xác- lá
Chết - tưng - bừng - như - máu - hôm - qua
Ở phía trước
Ở phía trước nữa
Ai như ta?
Ai đã là ta?
Chao ôi! Đời nến sáp
Ta đấy à, hay chưa từng ta!
Thì mùa thu dường thong thả mở lòng
Đêm hé cửa nghe qua vườn gió thổi
Ta hứa về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và, có thể lối chìm hoa cỏ ấy
Nhắc những lời hoa rụng một ban mai...
05/ 11/ 2011
Sáng nay hoàng thảo
Hoàng thảo!
Hoàng thảo!
Ta gặp nhau đây
Một trời sương
Một trời mây
Một trời reo thông và phiêu miên hoàng thảo
Mây vẫn thế hay ngàn năm trước đó
Từng vui hơn mây của bây giờ?
Sương khe khẽ chạm hàng mi liễu
Sương có còn như đã của ngày xưa?
Lối lo lắng ngược miền trông ngóng
Chợt rưng rưng váng vất hoa vàng
Chắc hoàng thảo có nhớ người (! ), nên đã
Đón nhau về tặng đóa thu sang
Đôi chân vướng chừng quá nhiều gió bụi
Ta từng ngày hoen gỉ với ta xưa
Ta bây giờ chai
Ta bây giờ đá
Ta bây giờ buồn
Ta bây giờ phai
Ta là ai giữa tháng ngày ngạo nghịch
Ta là ta hay chỉ bọc da người
Ta đã khóc đã cười và câm nín
Ta hoang đường trong những mộng du ta
Ôi hoàng thảo đừng nhìn trong trẻo thế
Đừng rung chuông mỗi bước chiêm bao
Đừng an ủi
Đừng rưng rưng khóc
Ta biết rằng ta đã khác ngày xưa!
Ta đã chết ngay từ ngày tin tưởng
Ngay từ ngày dâng hiến trẻ trai
Ngây ngơ
Ta rũ héo
Hoàng thảo ơi sao vẹn nguyên thề!
Ta về lạy hoa đây
Về lạy sương mai
Tựa dưới thông đếm ròng ròng kí ức
Gặp hoàng thảo nở vạt vàng ước lệ
Và hương buông mỗi nhịp chân về...
Đà Lạt, 23/8/2011