Tranh Trần Nhương
BÀI VIẾT MỚI
Lê Ngọc Tú
 TIN BUỒN :ĐẠI TÁ-NHÀ VĂN DƯƠNG DUY NGỮ TẠ THẾ - trang tin tức

(Viết cho ngày sang cát Nhà văn Dương Duy Ngữ)

Trong đời sống văn học Việt Nam hiện đại, có những cây bút lặng lẽ nhưng bền bỉ, cần mẫn như một loài thảo mộc trổ hoa trong bóng râm. Họ không ồn ào thị phi, không tranh biện trên các diễn đàn, nhưng từng tác phẩm, từng trang viết của họ đều thấm đẫm một vẻ đẹp nhân hậu, lặng lẽ nâng đỡ tâm hồn bạn đọc.
Đại tá, nhà văn Dương Duy Ngữ là một người như thế.

Từ pháo thủ bộ đội phòng không năm xưa tới nhà văn, biên tập viên kỳ cựu của Nhà xuất bản Quân đội nhân dân, rồi được Nhà nước trao giải thưởng Văn học Nghệ thuật cao quý, ông không bao giờ từ bỏ lý tưởng: đi tìm vẻ đẹp trong tâm hồn người Việt, ngay cả trong thời khắc khốc liệt nhất của chiến tranh hay những nhọc nhằn của đời thường.

Xem tiếp

  Nhà thơ Đỗ Trọng Khơi

 
 NHÀ VĂN GÓP LỜINhà thơ Đỗ Trọng Khơi
 
Kệ, biết vậy tôi vẫn cứ “ôm rơm”, vui miệng bàn chơi 2 việc:
 

1, Nhóm lãnh đạo chóp bu nên là Bộ tứ, hay Bộ ngũ?

 

Thêm một biên chế, chuyện nhỏ. Nhưng thêm một ông lớn là chuyện “con voi trong phòng” rồi. Theo ngu ý tôi chọn Bộ tứ. Xưa các cụ ta có Tứ trụ triều đình, vì thế nay con cháu vẫn theo nếp đó cho đậm đà bản sắc.

Vậy Bộ Tứ trụ triều đình cho khóa 14 sắp tới ai? ai? ai? ai?

Tôi xin đề cử:

- Ghế Tổng bí thư vẫn nên mời ngài Tô Lâm ngự. Ngài đã cả gan làm cuộc “sắp đặt lại Giang san”, thì cứ để ngài đảm nhận tiếp lấy cái bộn bề, lo sắp đặt sao cho Giang san được gọn gàng đẹp đẽ. Sau khóa 14 mà ngài làm không xong thì, thì… tùy lịch sử phán xét!

- Ghế Chủ tịch nước nên trao cho ngài đại tướng Phan Văn Giang. Dân tình đang mong ngài chủ trì ngôi báu, vì xem ra chỉ có ngài với BQP mới đủ trọng lượng để quan hệ “tình cảm” với BCA. Quả thế thì cũng nên, rất nên. Vũ trụ có ông mặt trời chói nắng, thì tất cần phải có bà trăng dịu dàng để thiết lập ngày - đêm!

- Ghế Thủ tướng nên vẫn do ngài Phạm Minh Chính làm chủ. Ngài Chính xem ra sức khỏe còn ngon, chí xông pha vẫn rất chi là khí thế.

- Ghế Chủ Quốc hội, dự cho ngài trưởng bản đầu bạc Đỗ Văn Chiến sẽ hạ sơn về nhận. Thế là đại đoàn kết dân tộc, ngược - xuôi một mối hài hòa.

Xem tiếp
Lê Huy Hoàng
 
 

Nguyễn Khắc Trường - một đời văn gắn bó với nông thôn, với những phận người lam lũ và những mảnh đất chất chứa bao mâu thuẫn, yêu thương lẫn thù hận - đã khẳng định mình như một trong những gương mặt tiêu biểu của văn xuôi Việt Nam thời kỳ Đổi mới.

1.

Ông không chỉ được biết đến với tư cách tác giả của tiểu thuyết "Mảnh đất lắm người nhiều ma", mà còn với vai trò một người làm sách tận tâm, từng giữ cương vị Phó giám đốc - Tổng biên tập NXB Hội Nhà văn.

Con người ấy, với ánh mắt hiền từ nhưng kiêu hãnh, với nụ cười hóm hỉnh mà chất chứa bao suy tư, đã sống trọn vẹn cho chữ nghĩa, cho đồng đội, cho gia đình, và cho bạn văn.

 
Nhà văn Nguyễn Khắc Trường và nhà văn Kim Lân. 
Xem tiếp

 

 Lê Thọ Bình
 
 
Những năm gần đây, mỗi khi Việt Nam có một nhân vật được UNESCO ghi vào chương trình kỷ niệm, trên mạng xã hội lại xuất hiện cụm từ “Danh nhân văn hoá thế giới”. Nhiều người tin rằng đây là một danh hiệu quốc tế trang trọng, được Liên Hợp Quốc hay UNESCO chính thức phong tặng cho một số cá nhân kiệt xuất. Nhưng trên thực tế, không hề tồn tại danh hiệu như vậy.

UNESCO, tổ chức văn hóa, giáo dục và khoa học của Liên Hợp Quốc, chưa bao giờ ban hành danh hiệu “World Cultural Celebrity”, “World Cultural Figure” hay “Danh nhân văn hoá thế giới”.

Trong toàn bộ hệ thống văn bản, UNESCO chỉ có một cơ chế duy nhất liên quan đến các nhân vật lịch sử: Chương trình Kỷ niệm các Danh nhân và Sự kiện lịch sử (Anniversaries Programme). Đây là hoạt động diễn ra 2 năm một lần, theo đề nghị tự nguyện của các quốc gia thành viên.

Xem tiếp


 Lưu Trọng VănTHẰNG ĐIẾM MẠT HẠNG LƯU TRỌNG VĂN ! - Thesaigonpost.com - Tiếng Nói Của  Người Sài Gòn
 
 
Khi nhà báo lão thành Phạm Huy Hoàn sáng lập tờ báo cho Hội Khuyến học đã chọn tên “Dân trí”để đặt cho báo.

Dân trí là tinh thần khai phóng của nhà cách mạnh vĩ đại Phan Châu Trinh, chắc nhà báo Phạm Huy Hoàn một người từng học trường Tây và sinh ra trong một gia đình canh tân kinh tế của Hà Nội quá thấm nhuần tinh thần khai phóng đó.

Khi truyền ngôi cho con trai mình không rõ nhà báo lão thành Phạm Huy Hoàn có bàn giao Làn ranh đỏ: Cái lõi của Dân trí là năng lực tri thức nhận biết đâu là cái thiện, cái ác, kẻ ăn cướp và người bị cướp và lòng dũng cảm đứng về cái lẽ phải chống lại cái gian trá ác độc hay không?

Xem tiếp
Nguyễn Xuân Diện
 
 

Thưa chư vị, chúng tôi xin giới thiệu ở đây bài văn làm trong kỳ thi Đình (làm tại sân triều đình) - do nhà vua ra đề bài, chấm bài, để phân hạng các tiến sĩ. Người đỗ đầu (đủ 10 phân = 100 điểm) là Trạng nguyên. Đề bài thường hỏi về các vấn đề lớn của đất nước và về việc trị nước. Bài thi đó gọi là Sách văn đình đối.

Bài văn dưới đây là sách văn đình đối đã mang lại lại danh hiệu Trạng Nguyên cho Nguyễn Trực (1417 - 1473) trong kỳ thi Đình năm Nhâm Tuất (1442), niên hiệu Đại Bảo thứ 3. Nguyễn Trực là vị Trạng nguyên đầu tiên của triều Lê. Tấm bia ghi về khoa thi này là tấm bia đầu tiên ở Văn Miếu, được dựng năm 1484.

Xem tiếp

 

 
Phùng Quán ghi theo lời kể của nhà thơ Tuân NguyễnCó thể là hình vẽ ngẫu hứng về văn bản cho biết 'Thi sĩ Nguyễn Ng Tuân'



Một buổi vào giữa trưa, tôi đang ngồi đun bếp, thì cửa liếp xịch mở. Tôi ngẩng lên, ngồi lặng đi một lúc khá lâu. Tôi bật gọi, cổ nghẹn tắc:

– Trời… Tuân!

Phải, người đang đứng trước mặt tôi là Nguyễn Tuân (Tuân Nguyễn). Da mặt vàng úa và hơi phù nề. Cặp kính cận vành đồng rỉ xanh và hai gọng được thay bằng hai vòng dây gai xe. Cái miệng vẫn rộng nhưng không còn tươi nữa. Cặp môi nhợt nhạt vì thiếu máu. Như bừng tỉnh, tôi loạng choạng đứng dậy. Và hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau lúc nào không biết. Phút chốc hai gương mặt dãi dầu, bầm dập khổ nạn trần gian, đẫm lệ. Tôi thì thầm qua nước mắt:

– Thế mà đã gần mười năm rồi… Mười năm tốt đẹp nhất của một đời người…

Tuân cười buồn:

– Chắc cậu không tin mình còn có ngày trở về?

– Ừ…, cậu gầy yếu quá… Người của sách vở, của mộng mơ… Cậu đâu được chuẩn bị để nhận một đòn chí mạng như vậy…

Xem tiếp
Hoàng Quốc Hải

 Nhà văn Hoàng Quốc Hải: “Một nhà văn đúng nghĩa phải đồng thời là một nhà  văn hóa”
 
Hà Nội ngày 9 tháng 11 năm 2025

 

Kính gửi các ông thuộc Ban lãnh đạo tỉnh Phú Thọ,

Tôi là Hoàng Quốc Hải 88 tuổi cư trú lâu năm trên địa bàn Hà Nội, nghề nghiệp viết văn, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, nhà G9, ngõ 61 phố Pháo Đài Láng quận Đống Đa Hà Nội.

 

Trước hết hoan nghênh các ông có lòng hiếu kính đối với Bác Hồ, người đã trọn đời vì nước vì dân, được toàn dân ngưỡng mộ, tôn sùng ngay từ khi Cụ còn đang sống, đó là Chủ tịch Hồ Chí Minh. Thế thì việc dựng tượng đài nhằm tôn vinh Cụ cũng đồng thời bầy tỏ lòng biết ơn, vậy có gì mà các bậc trí thức lão thành, các nhà khoa học lịch sử và dân mạng phải ầm ầm lên tiếng phản đối; khiến lãnh đạo Phú Thọ phải cho tờ ngôn luận của mình – Báo Phú Thọ lên tiếng, với các lập luận và ngôn ngữ răn đe. Xem ra không phù hợp với lễ giáo của dân tộc ta, đặc biệt là với truyền thống văn hóa nơi Đất Tổ, các ông nên xem lại, kẻo mang tiếng thất lễ với thiên hạ.

Các vị lãnh đạo tỉnh Phú Thọ chủ trương dựng tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh nơi chân núi Nghĩa Lĩnh, mà trên đỉnh ngọn Núi thiêng đó vừa có đền thờ Quốc tổ Hùng vương, vừa có ngôi mộ của Hùng Duệ vương, vua thứ 6, của chi Hùng thứ 18, là xuất phát từ lòng hiếu kính đối với tiền nhân.

Xem tiếp

 

 Nhà văn Tạ Duy AnhCó thể là hình ảnh về văn bản cho biết 'Thế nhưng, thời gian gần đây, một sỐ thế lực thù địch, phản động, cơ hội chính trị đã lợi dụng không gian mạng để xuyên tạc, bóp méo chủ trương nhân văn này; gán ghép những luận điệu sai trái hòng gây hoang mang dư luận, làm tốn thương tình cảm thiêng liêng của người dân cả nước đối với Bác Hồ và vùng đất Tổ.'
 
(Nhân vụ báo Phú Thọ (và một vài báo khác a dua theo) quy kết những người góp ý kiến là phản động, xin đăng lại.)

-------------------

Đọc lịch sử, thấy có điều này: Từ khi quốc gia độc lập với phương Bắc, triều đại phong kiến nào cũng không nhiều thì ít, đều có ban chiếu CẦU LỜI NÓI THẲNG. Ngay như triều nhà Hồ, vốn vẫn bị chính sử coi là “ngụy”, là tiếm ngôi, nhưng khi lên làm vua, Hồ Hán Thương cũng không quên xuống chiếu cầu lời nói thẳng.

Kỉ lục về cầu lời nói thẳng, có lẽ thuộc về triều Hậu Lê. Chỉ riêng thời Lê Thái Tông, ở ngôi 9 năm, hầu như năm nào cũng xuống chiếu cầu mong các đại thần chỉ cho ông lầm lỗi, kém cỏi chỗ nào để sửa mình.

Sang thời Lê Nhân Tông, lên ngôi lúc 2 tuổi, nhiếp chính là Hoàng thái hậu Nguyễn Thị Anh, người vẫn nằm trong nghi án giết hại công thần, thế mà cũng không dưới vài lần nhân danh vua xuống chiếu cầu xin được nghe lời nói thẳng, nói thật, để tu thân, trị quốc, đặng có thể an dân.

 
* Bản chụp Báo Phú Thọ Xem tiếp
Bạn đọc khắp nơi trên thế giới truy cập vào trannhuong.com
Profile Visitor Map - Click to view visits
Click vào đây để xem chi tiết (Hình ảnh 5 phút cập nhật lại 1 lần)