Hữu Thỉnh
Đây là quà tôi đã dành từ lâu để tặng bác giúp tôi hoàn thành kế hoạch. Hoa Mặc lan hiếm lắm đấy. Lá nó bình thường, hoa của nó thì từ cuống đến cánh hoa toàn một màu đen, nó muốn giấu mình đi, nó là thứ hoa của các nhà nho, hoa của sự khiêm nhường.
Mùa đông năm 1976, cánh viết trẻ chúng tôi từ các Quân đoàn, Quân khu, Quân binh chủng được Tổng cục Chính trị gọi về Hà Nội cho đi học văn hóa theo hệ tập trung. Nơi ở đầu tiên là một khu doanh trại tranh tre lá nứa dựng sát bờ sông Tô Lịch thuộc xã Trung Hòa, gần Ngã Tư Sở. Lục tục người trước người sau, khi hội quân đông đủ, chưa kịp vui trọn niềm vui sum họp đầu tiên thì nhận tin buồn: Cháu gái đầu lòng của anh Dương Duy Ngữ mất đột ngột trong một trận hỏa hoạn. Anh em xúm lại bàn, cách gì cũng phải về ngay với anh Ngữ và gia đình. Đơn vị mới thành lập, còn thiếu thốn nhiều thứ, không có ô tô đi tập thể thì cử đại diện vậy. Không phải đợi phân công gì cả, Chu Lai về phòng lôi gấp chiếc Honda ra, Đình Kính lấy mũ quàng khăn bám sau liền. Tôi có chiếc Goebel cũ kỹ anh em vẫn gọi là con cào cào cũng bắt đầu nổ máy cặp đôi với Khuất Quang Thụy. Anh Nhuận, đại úy, đại đội trưởng tiễn chúng tôi ở cổng doanh trại, bảo, nhớ quê anh Ngữ ở xã Phượng Cách, huyện Quốc Oai nhé. Tọa độ ngắn gọn có thế thôi. Cả bốn anh em chưa ai về quê anh Ngữ lần nào. Chu Lai hãnh diện: Yên trí, đại đội trưởng trinh sát đặc công đây.
Từ xã Trung Hòa, theo đường Láng, chúng tôi phóng lên mạn Cầu Giấy rồi theo đường 32 lên Đan Phượng. Mưa mỗi lúc mỗi to. Phong phanh áo lính cậy sức trẻ, bây giờ mưa nó quất cho. Ướt rượt, tím tái mặt mày. Đến đoạn cầu Phùng, rẽ vào con đường đất, trơn quá, chiếc xe của tôi bay xuống mặt ruộng ngô mới thu hoạch. Tôi và Khuất Quang Thụy bị hất tung mỗi đứa một nơi. Choáng váng mất một lúc, lóp ngóp bò dậy. May đất ruộng ướt nhão đỡ cho. Cũng giống như chúng tôi, chiếc xe máy bê bết bùn đất, nhưng lạ quá sao máy vẫn nổ
Xem tiếp