Tặng Nhà giáo LAM NGỌC *
N hững cặp mắt tròn
Dán lên Khoảng Trời Đen ( KTĐ ) đóng khung
Như những kính hội tụ nhỏ xíu
Thu ánh sáng Mặt trời
Tỏa ra
Năng lượng .
*
Những quả tim nóng
Những mảng chất xám lấp lánh
Bén rễ từ Khoảng Trời Đen…
*
Viên phấn trắng nhỏ nhoi
Từng ngày
Từng ngày
Nhẩn nha gặm nhấm cuộc đời
Tàn phá khối óc
đến tàn tạ
Rồi vất ra hè đường
cùng với chiếc giẻ lau
và mẩu phấn còn sót lại…
*
Quả tim lạnh
Ngủ trong nhà lạnh vô hình
*
Như một người điên Tự do
Bứt ra khỏi “ Khoảng trời đen “
Phơi 24 / 24
Trong khoảng trời TỰ DO !
- 2 -
Với mẩu phấn còn sót lại
Và mảnh giẻ lau tàn tạ
Ta lại đánh dấu tiếp
những ngày còn lại
Không phải trên K.T.Đ
Mà trên cái gì đó nhỏ hơn nhiều
Ta tạm coi
Như những “ Ngai vàng Thời đại “ ! **
Cũng đáng yêu
Rất yêu ! (?)
22-12-1988
* LAM NGỌC ( VŨ XUÂN NGẠC ) là Nhà giáo, Nhà thơ ở Hải Phòng. Có hai bằng Đại học, là Giáo viên dậy Văn. Vì không đồng tình với lãnh đạo Nhà trường đã xin ra khỏi biên chế và trở về trông xe đạp ở một Cửa hàng Mậu dịch trên phố Nguyễn Đức Cảnh trong nhiều năm . Ông đã mất ở tuổi ngoài 60.
** Ông LAM NGỌC thường nói đùa với bạn bè “ Chiếc yên xe đạp bây giờ chính là những “ Ngai vàng Thời đại “ .