Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

HÀ NỘI TIẾU LÂM TRUYỀN KÌ (Kì 25)

Vũ duy Chu
Thứ sáu ngày 23 tháng 12 năm 2011 6:05 AM

( Sưu tầm và sáng tác)

VÀNG VỢ EM….ĐÃI ĐƯỢC

Những bận tôi về làng gặp thằng cháu, nó chỉ vồn vã lấy lệ rồi chuồn mất tăm. Tôi biết, ở làng người ta không phục cháu tôi, vì nó thường bị vợ át vía. Mấy lão độc miệng có chút chữ nghĩa thì bảo thằng này chỉ số IQ thấp hơn vợ nên đành giữ chức Phó Chủ nhà mãn tính. Do vậy nó ngại, không muốn mời tôi về nhà nó chơi chăng.
Một bận nó bị vợ sai đến nhà sếp của nó nhờ cậy việc gì đó rất quan trọng, rồi hối lộ sếp hai cây vàng. Thấy sếp nhìn hai cây vàng có vẻ ngần ngừ, nó nhanh nhẩu:
- Ô kìa anh, có đáng gì. Vàng vợ em đãi được mà!
Chả là nó nghe kể rằng người ra chợ mua cặp gà biếu sếp thì nói gà nhà em nuôi được. Người mua lít mật ong rừng biếu vợ sếp thì nói ong nhà em nuôi được. Vậy thì nó bảo vàng vợ em đãi được thì đã sao? Thế mà nó bị vợ rủa đồ dở hơi, nói trật lấc? Dở hơi chỗ nào, trật chỗ nào? Bằng chứng là nếu nó dở hơi, nói trật lấc, sếp đâu có nhận hai cây vàng ấy? Sếp đâu có nhanh chóng giúp cái việc nó nhờ vả.
Rồi lúc nguôi ngoai nghĩ lại, vợ nó bỗng thương chồng. Ừ, cứ huỵch toẹt mẹ nó ra thế lại hay, cứ úp mở đong đưa, ghét! Thằng được ăn thì há miệng chờ mỏi hàm, thằng đút cho ăn thì cứ dứ dứ nhử nhử, bố thằng nào chịu được?
Bữa khác, vợ nó thì thào với cô bạn thân nhờ xin cho con gái đang dạy ở một trường trung học tỉnh C xa lắc chuyển về dạy gần nhà. Nó nghe cô bạn của vợ nói rằng sẽ lo từ A đến Z và ra giá nhiều chục triệu đồng. Nó suy nghĩ mấy đêm liền về khả năng thành bại của vụ này mà chưa dám đưa ra ý kiến với vợ.
Sáng hôm ấy nó ra quán cà phê phố huyện để thư giãn. Nhạc du dương. Cô phục vụ xinh xắn nhìn nó nở nụ cười tươi rói. Nó mở tờ báo mới mua ra nhẩn nha đọc chờ cà phê nhỏ giọt. Chợt như bị điện giật, nó cuộn vội tờ báo nhét vào túi quần, kêu cô phục vụ tính tiền cốc cà phê chưa kịp uống rồi phóng vèo xe máy về nhà.
Nó hấp tấp gọi vợ:
- Em ơi! Xì-tốp, xì-tốp ngay cái vụ chuyển trường cho con lại, em nhá. Rủi ro cao, rủi ro cao lắm!
Nó chỉ tay vào trang báo rồi đưa cho vợ đọc. Vợ nó đọc chả hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Bài báo không hề đề cập, chẳng hề liên quan tí nào đến chuyện của ngành giáo dục. Chỉ có mấy dòng tin cuối trang nói về việc quan đầu tỉnh nhà bị cấp trên cách chức. Vì ông có ta nhiều sai phạm nghiêm trọng trong quản lý kinh tế và làm rối ren, mất đoàn kết nội bộ….
Thấy vợ đần mặt ra, nó liền giành quyền tinh tướng:
- Em hơi bị ngu đột xuất rồi. Quan đầu tỉnh đổ thì giám đốc sở này sở nọ của tỉnh đều là người trong ê-kíp của ông ta cũng phải run rẩy, cũng phải nằm im chờ thời chứ. Bây giờ em có nhờ vả cô bạn ”cò” của em, cô ấy cũng chưa dám động cựa gì đâu. Trên sẽ bổ nhiệm quan đầu tỉnh mới, chắc gì cái ông Giám đốc Sở giáo dục đào tạo hiện giờ còn tại vị được. Ông này không còn tại vị, nghĩa là đường dây chạy chọt của cô bạn em có khả năng….phựt! Thế là rủi ro cao chứ còn gì nữa. Tiền đã trao cho người ta thì y chang bát nước đã đổ… Rõ chưa?
- Ôi, chồng thông minh của em. Thế thì làm sao hả anh? Chả lẽ cứ để con bé nhà mình ở xa tít mù mãi hả?
- Họ sắp đại hội nay mai rồi, sẽ có hàng loạt nhân sự mới. Khi họ ổn định tổ chức, kiểu gì cô bạn em chả tìm đến nhà mình làm ăn. Chịu khó chờ chút đi…
***
Lần này nghe tin tôi về quê, thằng cháu kéo bằng được về nhà nó uống rượu. Nó kể nhiều chuyện ở quê nghe lạ lắm. Thế mới biết, thời buổi nhiễu nhưỡng, từ phố thị tới thâm sơn cùng cốc, ở đâu người ta cũng thuộc nằm lòng “bài ca hối lộ”. Người ta phải ranh ma lên, coi chuyện hối lộ như một thứ ”văn hóa ứng xử” thì mới hóa giải được sự bế tắc, nhiễu nhương ấy. Sung sướng, tự hào ra mặt, nó bảo:
- Chú ạ, đây là bài thi lên chức Chánh Chủ nhà của cháu đấy. Cháu cho vợ cháu làm giám khảo luôn nhá. Mọi tình huống sự việc diễn ra đúng y như cháu dự báo. Mà cháu dự báo là chính xác 100%, không sai tè le như dự báo thời tiết trên truyền hình đâu. Con gái cháu đã về dạy trường gần nhà rồi. Còn vợ cháu sau cái đận này cháu bảo gì cũng gật đầu như… búa máy… hi…hi…
Tôi hỏi thằng cháu:
- Thế việc chuyển trường của con gái, cháu có phải nhờ cô bạn của vợ cháu giúp không?
Vợ thằng cháu tôi từ trong buồng nhanh nhẩu nói vọng ra:
- Không, không, không chú ạ! Bạn gái cháu bảo cháu rằng cái thằng chồng mày tự nhiên độ này quái lắm, quái kinh dị! Chồng mày bây giờ gọi cả làng này bằng thằng ấy chứ…
Hí…hí…hí…

THẦN ĐỒNG

Ba bà ngồi khoe con. Bà thứ nhất hồ hởi:
- Hai chị ơi, thằng con em đúng là thần đồng thơ. Mới ba tuổi mà nó đã làm thơ hay đáo để. Vần viếc ráp vào nhau cứ gọi là chắc như mộng gỗ lim.
- Thế à? Thần đồng thơ thật à? Nhiệt liệt chúc mừng. Đâu, bà đọc thơ nó nghe coi.
- Vâng. Chả là em thấy cháu muốn ị, em bảo: Để mẹ lấy bô cho. Cháu đáp: Mẹ lấy cái bô to. Tôi bảo: Bô đây rồi, đừng lo. Cháu đáp: Tại vì con ăn no. Tôi giật mình, không dám tin đó là sự thật, hai chị ạ. Vì ráp các câu lại, hiện ra ngay một bài thơ toàn bích. Em đặt tên bài thơ là Ị. Xin đọc bài thơ Ị cho hai chị nghe:
Để mẹ lấy bô cho
Mẹ lấy cái bô to
Bô đây rồi, đừng lo
Tại vì con ăn no.
Hai bà nghe xong cùng vỗ đùi đánh đét:
Tuyệt vời! Thần đồng thật rồi!
Bà thứ hai xúc động:
- Thằng con nhà em cũng mới ba tuổi mà toán đố đã làm nhoay nhoáy. Chồng em đưa ra ba qủa cam và bảo cháu: Của con một quả, còn hai quả chia cho anh Đực và chị Hĩm, mỗi người được mấy quả? Hai chị có biết cháu trả lời sao không? Nó bảo: Không quả nào.
- Sao lại không quả nào? Hai quả chia hai người thì mỗi người một quả chứ lị!
- Nhưng cháu giành hết cả ba quả thì còn gì để chia? Đáp số không quả nào là đúng rồi, phải không hai chị?
- Ối giời ôi, mới ba tuổi mà tính toán chia chác ranh thế chứ lị!
Bà thứ 3 thủng thẳng:
- Cháu nhà chị thần đồng thơ thì sau này thành thi sĩ nổi tiếng rồi. Cháu nhà chị thần đồng toán thì thành giáo sư toán, viện sĩ này nọ. Còn cháu nhà em không có tí năng khiếu văn toán đếch gì hết nhưng lại là thần đồng lãnh đạo. Nhất định sau này nó sẽ lãnh đạo hai cháu của hai bà chị cho mà coi.
- Úi giời, thần đồng lãnh đạo là sao? Làm sao đủ trình độ lãnh đạo con chúng tôi được mà lãnh?
- Được chắc! Hai chị tính coi, cháu mới gần bốn tuổi đầu mà đã rất lì lợm. Hễ làm sai, làm hỏng, làm đổ vỡ đồ dùng gì trong nhà là tỉnh queo, không bao giờ nhận lỗi, toàn đổ vấy cho mèo, chuột, chó và chị nó. Có điều gì không vừa ý là dậm chân, đập bàn rầm rầm. Hiện nay cháu đương chức lớp trưởng lớp mẫu giáo Vịt cỏ đấy. Cô giáo cháu bảo các bạn trong lớp sợ cháu một phép. Không là thần đồng lãnh đạo thì là gì?
He… he…
Sài Gòn, 21.12.2011
V.D.C
( Còn tiếp)