THƠ VIẾT CHIỀU MÙA ĐÔNG
Thắp lên em ngọn lửa lòng
Sẽ thêm hơi ấm buổi đông chí chiều
Bàn tay nắm chặt tin yêu
Áo cơm lận đận bước đều cùng em
Tháng năm thuyền thúng nổi chìm
Thương tôi chưa mỏi cánh chim giang hồ
Cả đời nặng một chữ thơ
Mai sau ai có đau tờ sử tôi
Mùa đông giọt giọt mồ hôi
Nhỏ vào hạnh phúc trên đồi trổ bông
Cuối cùng nước cũng về đông
Câu thơ bay giữa mênh mông Thái Bình
MÙA ĐÔNG
Mùa đông giá rét từng cơn
Gió bắc tràn dâng ác mộng
Cánh đồng mãi miết xanh rờn
Giữa đời nhộn áo kín đông
Ai bảo mùa đông lạnh cóng
Nếu em khoan vội lấy chồng
Cho tình ấm hơn cái lạnh
Như lời nguyền thuở chiều đông
Tiễn biệt Em về phố mới
Cuộc tình như xa vời vợi
Nhớ nhung phủ kín quan hà
Đông giờ lạnh buốt hồn ta
Mùa đông chìm theo nổi nhớ
Bên triền ký ức rưng rưng
Tình xưa vàng hoa một thuở
Dìu nhau khắp phố, khắp rừng
Em xinh tươi đôi mắt biếc
Những ngày hạnh phúc mở toang
Nhớ quá mùa xưa chung bước
Đêm trăng trẩy hội đường làng
Đông nay bắc về thổi lạnh
Qua đời bao nổi lênh đênh
Ta về dâng tràn nổi nhớ
ngoài kia sóng gió dập dềnh
VÙNG TỐI VÀ ÁNH SÁNG
…
Còn những mùa xuân chờ phía trước
Ai hay hạt tách vỏ đâm chồi
Có lắm đường đi vừa rất mới
Chờ người tụ nghĩa khắp muôn nơi
Tiếng đêm gọi cho mặt trời thức giấc
Triệu thanh yên vươn vai dậy với ngày
Đường mơ rộng vùng tương lai thơm thảo
Trái tim non, thắm dòng máu dâng đầy
Sông trước mặt, nào! Quá quan thuyền ngược
Cánh tay chèo chưa mỏi, mạn xôn xao
Có thể vượt sang sông đầy giông gió
Mỗi niềm tin làm dạt sóng ba đào
Đời thực tại nổi bất an cùng khắp
Có màu xanh dân chủ mới dẫn đường
Lòng ngọn nến được mọi người chung thắp
Ánh sáng vàng soi rọi khắp mười phương