Truyện mini
Anh bạn thân N của tôi gửi đến một bức thư. Trong thư viết:
T. thân mến! Tôi không thể tiếp tục sống được nữa! Tôi không hiểu tại sao cuộc sống lại giày vò tôi như thế! Buổi sáng tôi đi mua đồ ăn sáng, nhưng tôi phát hiện ra rằng, ở tiệm ăn sáng không lắp giá bóng rổ. Tôi đi mua một tờ báo, mới phát hiện ra người bán báo không phải mắt hai mí. Ở trạm xe buýt tôi đợi xe buýt, đợi hai tiếng cũng không có chuyến tôi đang mong đợi biển số 1234567890 đi tới. Sau khi tới phòng làm việc, tôi rất ngạc nhiên, trên bàn, ngay cả một bát mì vằn thắn cũng không có. Tôi nghe một cú điện thoại, người gọi tuy nhiên chưa từng đạt quán quân nhảy cao Thế vận hội Ô - lim - pích. Tôi dùng cốc thủy tinh tự rót cho mình cốc trà, tuy nhiên nghĩ ra người đàn bà hái chè nói không chắc, đối với chồng không chung thủy.
… Kết quả tôi không ăn sáng, không mua báo, không đi xe buýt, không đến phòng làm việc, không nghe điện thoại, không uống trà… cái gì cũng không hài lòng. Tôi chuẩn bị tự sát đây!
(Chú ý: Nếu nhân viên bưu điện đưa bức thư nàỹ cho anh, người cao không đủ 1m 90, thì hãy cầm thư đốt đi!