HOÀI KHÁNH: Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam vừa tiếp nhận danh sách 131 tác giả được các Hội đồng và các Ban chuyên môn lựa chọn và giới thiệu để xét kết nạp hội viên năm 2009. Trong danh sách này, đáng chú ý có Phạm Vân Anh, sinh năm 1980, là người có độ tuổi trẻ nhất. Chị hiện là hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng, đang công tác tại đơn vị Điện ảnh của Bộ tư lệnh Biên phòng. Tập thơ Góc (NXB Hội Nhà Văn - 2009) là tập thơ thứ ba của Phạm Vân Anh vừa ra mắt bạn đọc, đã thu hút được sự chú ý của người yêu thơ trong cả nước. Blog Hoài Khánh xin giới thiệu một số bài thơ trong tập thơ này và hi vọng nhận được sự chia sẻ cảm nhận của bạn đọc.
Mùa thương tìm về cao nguyên theo rặng cây sa mộc
Mênh mang gọi nhau ngang cổng Trời
Men dốc cao lận vào đá xám
Mừng cây ngô chắc hạt, dày bắp
Mỗi bắp ngô cho lũ trẻ một ngày đi học
Mang trên lưng cả quẩy tấu chữ Bác Hồ
Mùa thương giục trai gái ưng cái bụng nhau
Muốn nối gót lên nương, bám áo xuống chợ
Mong tiếng đàn môi có bạn đêm sương
Mùa thương nhuộm hồng dảnh đào, phủ xanh vạt mạch
Men lá rung vấy hoa tung tênh đỏ đá bên đường
Mà, khéo đá cũng run nín thở!
Già bản nói tiếng Kinh như nhặt thóc
Khua Luống vang thình thích thịch thàng
Mời bước thần rừng, thần núi, thân sông về ăn cơm mới,
về với bản nghèo
Cho cái bắp dày hạt, cái bụng nghe no, cái lưng nghe ấm
Cho dân bản vững như cây cộng sản,
đội đá sỏi mà xanh cây ấm bụi.
Thân gỗ già đanh giọng
Cối thóc rung mòn gót ệt làng
Khung dệt reo
Tơ rộn lòng thoi rối
Tiếng chim gù báo mùa dông.
Kính các Ngài xuống bản Mơi ngai, Mơi láu
Gái bản này đi " ủa lúm - ủa lang"
Chọn cần rượu gạo thơm ngon
Chọn cần nếp cái thơm ngọt
Xin nước Mường Trời cho dân làm mạ
Xin nước Mường Trời giúp dân làm mùa
Rồi tôi có lời chào tiễn đưa Ngài đến cửa, tiễn đưa về tới nhà.
Lòng Mường thật như mái rạ
Lòng Mường rộng như rừng già
Mượn câu Khắp dội vào núi xa, dẫn hồn người đi tìm tiên tổ
Lời Mường vụng mà mặn hơn tro bếp, sâu hơn lũng ngàn
Có nghe tiếng Mường thì xúm lại
Cắc kum cuông, thình thích thịch thàng...
Muối trắng lòng chiều
xót nghe muối mặn
Biển xé toang dòng
lưới thở khơi xa
Thuyền phơi mộng gỗ
đằm tanh vẩy bạc
Thuyền gối cát ghềnh,
ghềnh cao thuyền lỡ
Lưới thưa nhạt nắng
soi óng lên vàng
Nắng lọt cước mềm
khoé răm trút nắng
Xoà tung chân sóng
xôn xao mây vỡ
Lặn vào bọt biển
triều lạnh im lời.