Truyện ngắn
"Xì! Khói! Mây! Tro tàn! Hư vô! Hãy tiếp tục đi tìm con người của ta đi, trong chuyện này ta đâu phải là kẻ duy nhất!"
(Philippe Claudel)
Đang đêm về sáng, sương phủ dày khắp phố Âm Dương, mặt trời chết lặng sau khoảng không gian u ám, thả xuống nhân gian thứ ánh sáng đục nhờ, lạnh lẽo thấu xương. Luồng không khí buốt giá cứ thế thấm dần vào da thịt, dần gặm nhấm đám người lai vãng. Khối vàng thổi chảy trên cao kia đã hấp hối từ lâu, lâu đến mức không ai còn nhớ, có thể là ba mươi hay bốn mươi năm, ai mà biết được cơ chứ! Lớp người đi trước đều đã đến nơi mà họ phải đến, để lại thứ ánh sáng quánh đặc như cả một thế kỷ chất đầy bí ẩn và những nỗi đau xa vời cùng những tiếng khóc mất hút, cũng để lại đám con cháu mù loà đáng tội.
Từ khi sinh ra chúng tôi đã không biết gương mặt mình ra sao, dần dà quên cả tên cả lai lịch của bản thân. Chúng tôi là ai? Ngoài việc phân biệt đêm ngày thì chúng tôi có thể làm gì?
Nhiều năm qua, tất thảy giống như những chiếc bóng thầm lặng, đói thì ăn, khát thì uống, ăn gì cũng được, uống gì cũng xong, miễn là sống. Nhưng có một ngày kia, chúng tôi chẳng ai bảo ai mà lại quyết định cùng nhau làm một chuyến hành trình dài, đơn giản vì không người nào chịu nổi cái cảm giác đôi mắt của mình vĩnh viễn chỉ nhìn thấy một màu trắng đục. Chúng tôi lũ lượt ra đi, bỏ lại sau lưng những khóc cười, những buồn lo, giống như những kẻ đang tìm đường giải cứu thế giới. Đời thật là lạ, lại có những kẻ loà muốn làm thánh nhân?
Đường đi xa lắm, Biết đâu là điểm tận cùng. Con đường này đã từng in dấu chân ai? Đã từng lưu lại bao nhiêu giọt lệ? Đã từng nhai nát bao nhiêu kiếp người?
Tôi lắc lư thân mình, tiến về phía trước để tìm lại gương mặt của mình, tên tuổi của mình, tôi là ai?
- Bạn là ai? Hỡi anh bạn vừa vấp ngã, máu của anh bắn lên tay tôi kìa, chúng ta có quen nhau không nhỉ?
Tin tôi đi, đó là một câu chào hỏi đầy thân tình.
Đang bước đi, bỗng có tay nào đó va phải tôi, hắn muốn cản chân tôi sao? Tôi chửi thề và bắt đầu bực mình, thực ra không chỉ riêng thằng tôi mà đám người phía sau cũng đương la ó. Con người ích kỷ, trong suốt quãng đường, chúng tôi gần như phát điên, lúc nào cũng quẩn quanh câu hỏi: Đôi mắt của mình đã bị ai cướp mất? Người ta dần quên mục đích của chuyến đi, họ gào thét, họ khóc than, họ phá lên cười, họ hoá dại, nhưng nó lại chứng minh được một điều: Họ còn sống. Còn sống. Khốn nạn thay! - Có kẻ vừa thụi cho tôi ba cú vào bụng, cơn đau làm tôi co người lại, lục phủ ngũ tạng như muốn long ra đến nơi. Một kẻ mù đánh một kẻ mù. Không có mắt, không có mắt...
Tôi đã không bước tiếp, tôi điên cuồng quờ quạng, thừa cơ tóm lấy một kẻ xấu số bên cạnh, dùng chân kẹp cả người anh ta lại, bấu chặt khuôn mặt với làn da nham nhám, tay tôi mò lên trên, dần dần, và rồi có một âm thanh rất nhỏ, rất êm khẽ vang, máu trào ra từ kẽ tay tôi, máu nóng và dấp dính bắn khắp mình mẩy, tôi đã có trong tay đôi con ngươi đẹp đẽ. Bạn đã từng nhìn thấy một tay đồ tể chưa, một tay đồ tể lăm lăm lưỡi dao nhuốm máu với chiếc tạp dề hôi đến lộn mửa? Đó hẳn là hình ảnh của tôi lúc này phải không? Chàng trai kia chắc là đau lắm, anh ta gào rú điên cuồng, toàn thân run bần bật như lên cơn. Tôi ghì mạnh chân, cười dịu dàng:
- Cảm ơn nhé, anh bạn trẻ.
Lại một câu cảm ơn chân thành.
Mắt, mắt... Tôi trân trọng nó xiết bao, mừng quá, tôi vội lắp thêm vào đôi hõm tối, nhưng sao tôi vẫn mù thế này? Hai viên ngọc quý rơi ra trong sự sững sờ của tôi, lũ chuột không rõ từ đâu lao tới, chúng cười khanh khách và cắp đôi mắt đi mất. Tôi đứng chết trân, mình mẩy như bị khoét rỗng.
Tiếng gầm rú vang lên khắp nơi, tất cả lao vào cắn xé và ăn thịt lẫn nhau, tiếng nhai nghe rau ráu khiến người ta thèm thuồng. Bạn có ngửi thấy mùi máu rất ngọt chăng? Đó là một món quà đủ để làm con người say mê. Nhưng tôi không có đủ can đảm để thưởng thức nó, tôi guồng chân đào thoát.
Tôi cứ chạy, hai chân rã rời mất hết cảm giác, đầu óc ong lên, cổ họng nghẹn bứ đắng ngắt. Từ phía sau truyền đến một chuỗi âm thanh rầm rập, mặt đất rung chuyển, rền rĩ không thôi, cơ hồ đất mềm sắp sụt lở dưới chân. Vậy là, chúng tôi cùng chạy, kẻ là con mồi, kẻ là người đi săn, thảy giẫm đạp lên nhau, sợi tơ mong manh giữa ranh giới của phần con và phần người bị kéo đứt hoàn toàn. Tôi bỗng thấy lạc lõng, không khí quánh lại siết chặt lấy mình, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh những của những cánh hoa mềm mại, ngát hương mà bản thân chỉ có thể cảm nhận qua xúc giác trên từng đầu ngón tay, đó là những đoá hoa buồn rầu, chẳng bao giờ cười cũng chẳng bao giờ khoe sắc.
Tôi ước mình có thể chạy mãi như vậy, chạy với hy vọng phía trước là một cánh đồng hoa thơm ngát, tôi sẽ ngả mình vào đấy, sẽ để chúng ôm lấy cơ thể, hiền lành và dịu dàng giống như một bà mẹ. Tôi như sắp bay lên, sẽ không có đám người điên dại vì mất đi ánh sáng, sẽ không có con thú và kẻ đi săn, sẽ không còn những cái bóng vật vờ thối rữa, tất thảy sẽ trở nên thanh khiết hơn bao giờ hết, con người sẽ trở thành những thiên thần đẹp đẽ. Quên hết máu me, quên hết những buồn đau và mọi thứ trở về vạch xuất phát...
Tôi đang bay đến chân trời mơ ước thì đã bị thứ gì đó tóm lấy cổ và ném phịch xuống, một cú rơi ngoạn mục, một cú rơi đầy đau đớn có khả năng giết chết con người khi giấc mộng của anh ta tan vỡ. Tôi lại nghe thấy tiếng cười của lũ chuột, đau chưa!
Giờ đây, bức tượng đó đang chắn trước mặt tôi, chính nó là biến thể phá nát ước mơ đẹp đẽ kia. Tôi nhặt lên tay những mảnh ước mơ trong trắng, chúng nhanh chóng tan đi trong gió như chưa từng xuất hiện. Không đáng ngạc nhiên khi tôi lại trút mọi tội lỗi lên nó, theo bản năng, tôi ngẩng đầu, hướng đôi mắt loà lên cao. Và, bạn có biết không? Tôi nhìn thấy, đúng, tôi nhìn thấy một tia sáng vàng óng đẹp và mềm như mộng theo ý nghĩa rốt ráo nhất của nó. Sợi sáng rỏ xuống bức tượng để lộ một khuôn mặt hiền từ, đôi mắt thánh thần hơi buông xuống nhìn nhân loại ra chiều thương cảm và cũng như đang chế giễu sự ngu muội của bọn họ.
Tìm làm gì con đường phủ đầy xương trắng và nhuốm đầy máu tươi, tìm làm gì lối thoát chỉ có trong tưởng tượng.
Tôi phá lên cười.
Đám người phía sau cũng đã chạy đến nơi, họ tàn sát nhau dưới chân thần linh mà không hề nhìn thấy tia sáng ấm áp trên cao, lú lẫn hết cả rồi. Tôi tóm chặt lấy bức tượng tựa một con thằn lằn và bắt đầu trèo lên, nó quá cao, quá lớn, nó đã đứng ở đây bao nhiêu năm? Đã cướp mất bao nhiêu ánh sáng? Càng lên cao, tôi càng nhìn rõ mọi thứ, phía dưới là một cảnh tượng đầy hỗn loạn, đầy máu me, những giọt nước mắt và sự mù loà giả tạo.
Mặt trời đỏ rực như lửa đang đối diện với tôi, nó chưa từng chết, xa xa là cánh đồng hoa chen tía nghìn hồng chạy dọc tới chân trời, gió mát dịu quấn vào cổ tôi một chiếc khăn lụa mỏng, chúng reo:
- Bạn hiền ơi, hãy ngồi xuống nói chuyện với chúng tôi nào.
Lũ chuột kêu chít chít trên vai tôi, cổ họng phát ra những âm thanh lục khục. Tôi mỉm cười, dang rộng cánh tay và thả mình ôm trọn lấy những cánh hoa mềm, bên tai vẫn lưu lại tiếng cười của lũ chuột tinh quái.
Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ của tôi cả phố Âm Dương bừng sáng, không có màn sương quánh đặc, không có những người mù loà, không có những đoá hoa buồn rầu, không có lũ chuột bẩn thỉu. Tôi thấy chúng tôi đang nhìn nhau, những gương mặt đã trở nên biến dạng, thảy đều cười trừ, miệng méo xệch. Chúng tôi đã mù bao lâu? Con người đáng thương, kẻ vỗ ngực tự phụ, kẻ ra vẻ thánh nhân, kẻ lang thang trên con đường tìm lại ánh sáng mà chẳng ai biết mình chỉ đang diễn một vai hề trong vở hài kịch vĩnh viễn không đến hồi kết thúc của tạo hoá. Buồn cười nhỉ, tôi cũng vậy, là một tên hề mua vui không hơn không kém.
Quên hết máu me, quên hết những buồn đau, quên bức tượng thánh thần và mọi thứ trở về vạch xuất phát...
---
Tôi cũng là một tên hề