Truyện ngắn
Cái xe đạp cà tàng của tớ vứt chỗ nào cũng được,chẳng ai thèm lấy" Lão Bạ vẫn thường nói như vậy với mấy người bạn nhậu . thế mà hôm nay Lão Bạ bị mất cái xe cà tàng ấy. Lão vừa đi vừa càu nhàu: "Thằng nào chơi xỏ lão lấy của Lão cái mớ sắt vụn ấy làm gì?" Xe đã chẳng ra xe Không phanh ,không gác đờ bu. Đến cả gác ba gai cũng không nốt.
Lão Bạ vẫn thường tự hào bảo thế.. Tên Lão chính ra là Hạ nhưng người ta cứ gọi chệch đi là Bạ. Cũng bởi cái tính bạ đâu vứt đấy,bạ đâu ngồi đấy. Chân dung của lão cũng đúng như câu phương ngôn" Của làm sao chiêm bao làm vậy"
Những người ngang tuổi lão thì gọi lão là Bạ say . Lão uống rượu suốt ngày,nhưng mỗi bữa chỉ hai ba ngàn bạc
.Lão thường nói: "tớ say nhưng không ba gai" Cái xe không gác ba ga là biểu tượng của tớ. Xe ấy chỉ để đi uống rượu và thăm đồng. " Lão Bạ tự kiểm lại cái đầu lúc tỉnh lúc mê của mình xem đã để cái xe ấy ở đâu. Đúng là lão có đị ,vẫn đi. 3 giờ chiều lão còn lượn ra ruộng cà chua .4 giờ phun thuốc sâu ruộng hào. Lão còn nhớ rất rõ . Phun thuốc sâu xong Lão còn ném cái vỏ lọ thuốc sâu xuống đầu bờ, đúng hòn đá làm cái vỏ lọ vỡ tan. Lão chép miệng nhưng cũng chẳng nhặt những mảnh vỡ ấy. Thế mà bây giờ Lão phải đi bộ từ quán rượu về. Lão làu bàu một mình. Bỗng Lão vấp phải hòn đá. Lão giơ chân đá hòn đá.Lão co chân kêu trời.Hòn đá rắn hơn chân Lão. Lão say ,không . Lão không say. Nếu say sao Lão còn biết đường về nhà . Đoạn đường còn đá lổng chổng là đoạn về cổng nhà Lão. Vì Lão chưa đóng góp nốt tiền xây dựng đường nên xóm còn để lại, chưa làm nốt. Lão lại làu bàu chửi vu vơ kẻ bỏ đường chưa làm . Lão Bạ bỗng dừng lại,lấy tay che mặt.. Đằng trước có cái xe máy đi
ngược chiều, chiếu đền pha sáng quắc làm Lão chẳng nhìn rõ ai. Chiếc xe dừng lại trước mặt lão, đèn vẫn sáng . Người ngồi trên xe quát to:
-Lão Hạ đi đâu mà ra đây? Người ngồi trên xe không dám gọi lệch tên Lão. Lão Bạ giật mình nghĩ thầm" thôi chết... chỗ này là chỗ nào, đúng là gần trạm bơm ngoài đồng.
Dường như đã tỉnh , Lão chợt nói cứng:
Ờ... Chủ Nhiệm , mày có lấy cái xe của tao không?
Lão Bạ đúng là rất tỉnh . Cái anh chủ nhiệm này là cháu gọi lão bằng cậu ,nên lão không sợ. "Chúng nó là bậc con cháu.." Với lại việc nó làm chủ nhiệm cũng nhờ họ hàng là chính . Cả làng này có dễ đến bây mươi phần trăm là họ của chủ nhiệm hết . Không bầu cho họ nhà mình còn bầu cho ai ?. Giọt máu đào hơn ao nước lã là thế . Lão bạ cũng vẫn biết đứa cháu vốn không giỏi giang gì lắm so với cánh họ nguyễn . Nhưng hôm bỏ phiếu người ta cứ đọc oang oang " Sáng suốt lựa chọn những người có đức có tài..." thì Lão Bạ cũng giả say bảo mấy đứa gạch hộ chỗ này ,chỗ này..." Nhưng thôi. chuyện đó chẳng nói làm gì. Miễn là khi vay tiền nhân hàng nó cứ ký cho lão một chữ là được.
Anh chủ nhiệm chợt quát to:
-Ai thèm lấy xe của ông . Ông say rồi , lên xe tôi đưa về.
Lão bạ liền cự lai:
- Say là say thế nào...chẳng cần . Tao còn ra ruộng cà chua xem hoa cà chua nở ban đêm . Trồng màu nó phải thế. Nói rồi Lão Bạ bước đi cùn cụt trong đêm . Anh chủ nhiệm nhìn theo lắc đầu , thầm nghĩ: "Đúng là lão Bạ say" rồi Anh phóng xe đi.
Lão bạ vừa đi vừa nói thầm: "Thằng cháu chủ nhiệm của mình quả là kém cỏi. "Mình bảo mình đi xem cà chua nở ban đêm mà nó cũng tin . Mình là mình xem có đứa nào mò ra lấy trộm cà chua của mình không? Lứa quả đầu to thế, lại đang đắt. Mình là mình phê cái an ninh của chúng nó kém . Thế mà nó chẳng hiểu gì? Lão bạ bỗng phọt cười nhăng nhít...
"Trời tối quá" lão Bạ lẩm bẩm ,chân bước thấp bước cao..." ờ... ruộng cà chua đây rồi. ..Bỗng Lão Bạ lại thốt lên" Cái gì kia ...hay là...đúng rồi cái xe ...đạp của mình . Sao lại ở đây? ...Đứa nào lại mang ra đây nhỉ? Lão bạ lại giật mình nghĩ tới nạn ăn cắp sắt vụn...ừ ,nhưng thôi, may quá ,vẫn còn cái ghi đông trăng trắng để nhận ra . Lão Bạ xoa tay lên cái yên đã ướt đẫm sương đêm . Bỗng Lão lại kêu :" ối" rồi Lão ngồi thụp xuống. Gan bàn chân lão lành lạnh . Lão quên đi dép. Lão sờ tay vào chân . Nước ,ôi nước ,nước gì thế này ,sao lại dinh dính. ..Mảnh chai .." lão Bạ lẩm bẩm . Lão chợt nhớ ra lọ thuốc sâu lão ném ban chiều. Lão rên hừ hừ .." Chưa thấy đau nhưng Lão cứ rên to. Lão nghĩ: " Rên trước đi là vừa . Lỡ chốc đau quá không rên được . Đây là bài học của Lão . Lão bảo: Phải kêu trước . chứ chết rồi thì kêu làm sao được.
Lại có ánh đèn pha xe máy từ trên đường chiếu ra phía Lão.
Lão càng rên to: " ỐI Ối ..hừ hừ " Lại là tiếng anh chủ nhiệm ban nãy.:
- Lão Hạ , sao thế? say ngã rồi phải không? Đã bảo mà ...thế giờ có định về không?
Lão Bạ càng rên to:
-Máu, ôi Máu ...hừ hừ ôi ôi đau...chỉ tại chúng chúng ôi mày làm tao chảy máu...
Anh chủ nhiệm đỡ Lão Bạ lên xe rồi quát to:
-Thôi,ông im đi...đã say xỉn lai còn đổ linh tinh
Lão Bạ cự lại:
-Say là say thế nào tại chúng mày không xây cái hố ở giữa đồng lại đi xây ở rìa làng thì làm sao mà tiện cho được.
Chiếc xe trằn lên hòn đá ,đổ nghiêng . Hất lão Bạ bay xuống vệ đường . Máu túa ra nhoe nhoét . Lão Bạ không nói gì nghĩ tới số tiền chưa đóng góp xây dựng đường . Anh Chủ Nhiệm rồ ga thử lại rồi đỡ lão bạ lên xe và phóng xe đi. Bụng thầm nghĩ " Chắc bây giờ Lão mới tỉnh ,có thể lão đau. Mình phải đưa Lão đi bệnh viện. Dù sao lão cũng là Cậu mình ." Chiếc xe máy ngoặt ra đường quốc lộ , hướng bệnh viện . Ánh đèn pha rọi sáng trắng mặt đường.
Nguyễn Khắc Hiền
Thôn Trung Xã Hiệp Lực
Huyện Ninh Giang Tỉnh Hải Dương
D Đ 01698966182