Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

CHÙM THƠ PHÙNG HẢI YẾN

Phùng Hải Yến
Thứ hai ngày 14 tháng 11 năm 2011 6:16 AM
TÌM ĐIỆU XÒE HÔM QUA
 
Bước lang thang tôi tìm về bóng núi
Chiều xõa tóc vỗ về
Dòng Hoàng Hồ sóng nhẹ cuộn say mê
Tôi ấp mặt tìm dư hương vị cũ
 
Trong long lanh sóng nước
Tôi rượt theo óng ánh mắt say
Đêm xòe bản em trao
Tưởng mình bốc cháy…
Gió ngàn thung cuộn thổi
Tôi tìm về…
Tưởng điệu xòe vừa mới hôm qua
 
 Noong ơi!
Khúc giã bạn em gửi lại nơi đâu
Bước theo chồng về bản mới
Sông xưa còn
Điệụ xòe nghiêng
Rượu cạn đêm tối
Tôi nghiêng ngả xòe mãi với bóng tôi…
 
 
NỤ CƯỜI CỦA ĐÁ
 
Nội tôi
Cổ thụ cao nguyên
Rễ cây xòe nếp trán
Vết chai chỉ tay
Trăm năm buồn với đất
Hồn hậu
Nội nhoẻn cười
Bờ môi vun
Mầm vui
 
Nội là đá của rừng sâu
Là đá trồng thêm nhữn nương ngô, vụ lúa
Con cháu- cây trái quây quần bên đá
Đá cười
Hạnh phúc hóa lệ mưa mặn mòi
Hất vùng rừng
Ngược ấm ào sóng bể
 
Hồn bay qua vùng sương giăng
Đá bao dung tạc dáng hình Tây Bắc
Bà ơi!
Hải Âu hát lời ca ngọng nghịu gởi miền rừng
Thao thiết…
 
 
 
VỊ QUÊ
 
Sắp tết rồi
Con nhớ lắm, mế ơi!
Bếp nhà sàn cheo leo lưng chừng núi
Tiếng”tác” gọi bầy của đàn hoẵng đêm
…làm sao con quên được
Một góc rừng tuổi thơ
 
Con đi xa chưa lúc nào quên
Bóng mế còng lưng trẩy ngô
Cỗi cằn dốc đá
Dấu hỏi theo con không nguôi nhớ quê nhà…
Và… nỗi nhớ đè trĩu hai vai
Gùi lúa chín trên nương
Chở bao nhiêu mồ hôi, nước mắt
Để con lớn lên…
 
Sắp tết rồi!
Về với núi rừng thôi!
Làm con sóc con rúc trong lòng mế
Làm con dúi tìm về với chiếc hang- lòng đất
Về cọn nước quê mình
Giọt nước ngọt mềm môi
 
Con về…
Bập bùng bên bếp lửa dáng mế yêu
Dấu hỏi oằn lên in vách nứa
Mùi cá nướng, cơm lam vừa chín
Vị quê hương òa mặn
Hay giọt nước mắt con lăn trên đất núi quê mình.
 
 
NÉN
 
Nén thở
Mùi nhang buốt những mùa đông Tây Bắc
Bóng cha về trong tháng gió
Mẹ khấn trời
Thôi mưa
 
Nén vui
Con hân hoan về nhà người
Ngập trời pháo
Căn nhà mình đột nhiên vênh hơn
giữa hai sườn núi
Mẹ bám cánh cửa một bản lề
mọt nghiến kèn kẹt
niềm đơn côi
 
Nén buồn
Con chông chênh trăm chiều lá xoáy
“hoa cải về trời…”
Cha đón mẹ ở góc khuất xa xăm
Nơi chân trời không có nắng, không có gió, không ánh sáng
Chỉ còn nỗi niềm của những người lính Điện Biên năm xưa ấy…
Ngước nhìn lá bay
 
Nén đau
Môi con thầm thĩ tiếng đầu đời trong nôi:
-Mẹ!
 
 
LÁ BÙA YÊU
 
Em tìm thấy chiếc lá yểm bùa
Trong lồng ngực trái người trai
        em nhận lời yêu hôm qua
Loại lá mọc giữa thung
Hình trái tim
nhỏ xíu
Loại lá tỏa mùi thơm dọc lối mòn, sông suối
Loại lá neo hai bàn tay
chụm thành
lời thương
 
Lẽ nào anh dùng lá bỏ bùa để yêu em?
Khi mọi ngăn trái tim em đã chật ắp bóng hình anh
Đâu thể đầy hơn nữa!
Gam màu nhớ giăng em yếu đuối
Giữa trời môi, mắt anh…
Cẩn thận gói tình yêu trong lần khăn thổ cẩm mới thêu
Em một lần hoài nghi
ngược ngàn
men thung
tìm lá
yểm lời yêu cuối cùng
vào cuộc đời người con trai
em đã nhận lời
hôm qua
 
Phùng Hải Yến