Con tằm dẫu thác vẫn còn….
Cảm tác nhân đọc “Tôi ơi” của Hoàng Nam Hiên.
Đọc thơ mà thoáng rùng mình
Đời nay người vẫn nặng tình với Thơ
Con tằm thác vẫn vương tơ
Người đau nhân thế nên mơ mộng hoài
Câu thơ như lưỡi kiếm dài
Vạch sâu từng lớp đất dày khó quên….
“Tôi đi gom gió trăm miền
Hồn thiêng rừng núi , triền miên cội nguồn;
Khói sương lan tỏa hoàng hôn
Tôi nâng niu những mất còn ngày xưa…”
“Thả con thuyền giấy bơ vơ…”
“ Mượn ca dao hát vu vơ…” một mình
“Ngậm ngùi cái kiếp phù sinh,
Làm gì để được là mình, Tôi ơi…”*
Có gì run rẩy chơi vơi
Có gì xa xót cõi đời đục trong
Tôi còn Tôi nữa hay không
Khi đường trần thế trập trùng phù hoa
Nghìn gương mặt cũ nhập nhòa
Ngắm coi những tưởng bạn ta năm nào
Giật mình hóa giấc chiêm bao
Nhìn lên cả một trời sao Sài Gòn
Vườn khuya tiếng dế nỉ non
Thương mình tàn giấc mộng con cuối đời…
Thôi đừng tuyệt vọng, Tôi ơi
Yêu đời xin níu chặt đời mong manh…
Hồ Gươm còn biếc màu xanh
Ta còn hoài niệm với thành Thăng Long…
Đời người thoáng chốc hư không
Ta còn ta - một tấm lòng…Tôi ơi!
Tp Hồ Chí Minh – 02 – VII – 2009.
* Các câu thơ trong ngoặc kép là của tác giả Hoàng Nam Hiên
Gặp người yêu cũ một chiều
Biết mình yêu chẳng ra yêu bao giờ
Ngẩn ngơ, ngơ ngẩn, dại khờ
Câu nên ngỏ trước lại chờ nói sau
Ngỡ ngàng
Nghe trái tim đau
Bần thần
Thưở ấy …
lòng sầu ngổn ngang
Phải chăng vì thế lỡ làng
Phải chăng vì thế mộng vàng lìa xa…
Bây giờ gặp lại người xưa
Nói điều chi cũng thấy thừa thấy quê
“Người ơi người ở đừng về”
Nghe câu quan họ tái tê cõi lòng….
Vô duyên nên chẳng vợ chồng
Người xưa nay đã…má hồng phôi phai….
Năm mươi năm, chặng đường dài
Dành cho nhau chút tình hoài tạ ơn !
GỬI ANH PHÙNG QUÁN.
“Có những phút ngã lòng
Tôi lại vịn câu thơ mà đứng dậy!”
Anh Quán ơi, tôi vẫn thấy anh run lẩy bẩy
Trong cô đơn và oan ức đọa đầy
Chén rượu nào xóa được những chua cay
Hồn thanh khiết mà “văn chui, rượu chịu”!
Ba mươi năm, nỗi hàm oan nặng trĩu
Anh cắn răng gánh vác giữ hồn Thơ
Tuổi sáu mươi bỗng chốc hóa ông già
Râu tóc bạc như phận đời tủi bạc!
Nhưng anh vẫn cả cười cao tiếng hát
Khúc hát người chiến sĩ mái đầu xanh
Mang trong tim dáng vóc của Ngự Bình
Hồn bát ngát sóng Hương giang quật khởi
Tôi kính phục Tuổi thơ anh dữ dội
Lại càng thương Đỗ Phủ góc Hồ Tây
Căn nhà tranh rách nát dấu thân gày
Núp lau lách làm phường câu cá trộm!
Những tên điếm từng mang danh Văn nghệ
Đã vu oan, phá nát cuộc đời anh
Chắc hôm nay vẫn hí hởn, an lành
Khi biết rõ anh không hề báo oán
Oi thương quá, một tấm lòng sáng láng
Luôn mát trong, rạng rỡ tựa gương soi
Mà oan khiên, mà lận đận một đời
Vẫn chịu đựng gánh oằn vai khổ nạn…
Có phải vì suốt đời anh Phùng Quán
Nên bao năm chịu phận kẻ không nhà
Có phải vì nặng nợ với thơ ca
Anh đeo kiếp người lưu đày lận đận?!
Thôi nhé anh, nơi xa nào thanh thản
Đang tiêu diêu cùng bè bạn xưa rày
Hãy trở về nhìn rõ bọn tôi đây
Đang kính cẩn thắp nén nhang tưởng nhớ…
Phùng Quán đó!
Một nhà thơ Huế đó
Một trái tim rực đỏ máu yêu thương
Một tấm gương ham sống quật cường
Đang sừng sững như Ba Vì trước mặt…
Thương anh quá
Trái tim tôi quặn thắt
Nước mắt trào… tôi xin gọi : Anh ơi !
TP. Hồ Chí Minh ngày 25/4/2007
Nhân đọc xong các sách mới tái bản viết về cuộc đời Phùng Quán
NHỚ CAO VŨ HUY MIÊN…
“ C hỉ còn ta đứng dưới mưa…”
Hỏi người “hoa tím ngày xưa” đâu rồi ?!
Trời sao tệ bạc thế Trời
Bắt người thơ trẻ thành người thiên thu!?
Nhớ em những sáng tinh mơ
Nhanh tay xếp báo, mắt ngơ ngác buồn
Nàng Thơ chợt đến hút hồn
Một thời giữa Tuyến đầu luôn hiện hình…
Gió sương từng bạc áo xanh
Nón tai bèo vẫn mát lành đóa sen
Chở nguồn Thơ đến cùng em
Sáng ra chép vội em liền trao anh…
Thơ như nguồn suối ngọt lành
Cho em sức trẻ long lanh mắt cười
Nhập vào cuộc sống muôn nơi
Khơi trong gạn đục, dâng đời tơ vương
Đói nghèo, bệnh tật coi thường
Em thành dũng sĩ chiến trường xông pha…
Cuộc đời đang đẹp như hoa
Ngờ đâu em vội lìa xa cõi trần
Anh còn nghe tiếng dương cầm
Mùa Thu rộn rã gọi thầm tên em
Thôi rồi Cao Vũ Huy Miên
Người đâu vội vã về miền Thơ xa…
Cuối đường còn mỗi mình ta
Rưng rưng lệ nhỏ, nhạt nhòa bóng em
Hàng cây rủ bóng bên thềm
Hoa không chờ nữa…êm đềm giấc mơ
“ Chỉ còn ta đứng dưới mưa”…
Nhớ em từng bước say Thơ bên Trời…
NHỚ BẠN CỐ TRI
Thương tặng anh Nguyễn Kế Truyền trong ngày vĩnh biệt
T rong thân bằng, anh là bạn thâm giao
Giữa cố hữu, anh thành người tri kỷ
Luận văn chương, anh đồng thanh tương khí
Chuyện tâm tình, anh nặng nghĩa tri âm
Anh ra đi, tôi thảng thốt bần thần,
Sao vội thế? Anh Truyền ơi, giã biệt!
Đã trải mấy chục năm dài quen biết
Thân thương nhau, quấn quít tựa anh em
Vậy mà nay thức giấc lúc nửa đêm
Tôi phải khóc người bạn hiền chí cốt
Bỗng thấy lòng quặn đau như lửa đốt
Nhớ anh nhiều, thương thương quá, Truyền ơi!
Không một ai sống mãi ở trên đời
Lúc nhắm mắt phải là người đức độ
Anh đã sống một cuộc đời gian khổ
Lại cùng tôi chung cảnh ngộ ly hương
Ta chia nhau từng kỷ niệm sầu thương
Và san sẻ những vui buồn trăn trở…
Chặng đường cuối cuộc đời vừa sáng rỡ
Ta mừng vì con cháu thoát hàn vi
Vậy mà nay anh lại sớm ra đi
Đường trần thế, tôi độc hành lầm lũi…
Anh Truyền ơi, tôi chân thành cáo lỗi
Phút cuối cùng không có mặt bên anh
Để nắm tay người bạn quý chân tình
Để đưa tiễn anh về nơi tiên cảnh…
Trời Sài gòn sớm nay sao se lạnh
Hay lòng tôi chợt thiếu lửa yêu thương
Của người thân đã mấy chục năm trường
Là anh đó, Nguyễn Kế Truyền thân mến!
Hãy thanh thản đi vào vùng miên viễn
Và biết rằng nhiều bạn chốn trần ai
Vẫn không thôi nhớ mãi một con người
Rất nhân ái và từ tâm, đức độ.
Nguyễn Kế Truyền trong tôi là thế đó
Tôi tự hào là bạn cũ của anh
Cho tôi trao tất cả tấm lòng thành
Vĩnh biệt bạn, mong an lành chín suối…
TP Hồ Chí Minh 17/1/2005
Đinh Kỳ Thanh
(tức Tô Thùy Anh - Báo Sài Gòn giải phóng)