Không gian thơ “Lao xao hồn phố” mở ra một “khoảng lặng”. Ở đó, “chỉ có anh và buổi chiều gặp nhau / ly cà phê đen nhân chứng/ Chỉ có những giọt cà phê rơi/ rơi đầy khoảng lặng/ Chỉ có mùa hạ đang bước về/ buổi chiều trôi và anh cũng trôi…”
Trong khoảng lặng ấy, những độc thoại vô ngôn rỉ rả nhỏ giọt đặc quánh những suy tư đầy sức ám ảnh: “Giá như không có những giấc mơ/ thật dễ dàng biết bao nhiêu/ sẽ dịu lòng trước cơn mưa bất chợt/ Hình như anh bắt đầu quên rồi những giấc mơ/ ngụm cà phê tan trong vô thức/ cơn mưa đi qua hồi nào không hay”.
Từ “ly cà phê đen nhân chứng “ đến “những giọt cà phê đen/ rơi đầy khoảng lặng”, và rồi “ngụm cà phê tan trong vô thức”, hình ảnh “giọt cà phê đen” quen thuộc hốt nhiên được cấp giấy thông hành bước vào thế giới thơ của Bùi Phan Thảo như một hình ảnh ẩn dụ đa nghĩa.
Trong “Hết kiếp thiên di rồi cũng quay về”, nhà thơ lại một lần nữa tự sự:
“Thèm được làm giọt cà phê/ Nhẩn nha đặc quánh/ Thong thả/ Rơi/ Đầy một buổi chiểu”.
Vì “Chúng ta cũng như giọt cà phê/ đâu thắng nổi sức hút của trái đất/ giọt cà phê nhẩn nha còn ta tất bật/ thèm một lần / thật chậm chiều rơi…”
Là một nhà báo làm thơ, Bùi Phan Thảo dị ứng với “những câu thơ đèm đẹp”, “những câu thơ mỹ miều/ tuồn tuột/ rỗng/ trơn” hay “Những câu thơ ve vuốt nỗi buồn/ đem cái gọi là nỗi đau ra làm dáng/ đánh đố nhau bằng tù mù rối rắm/ khoe mẽ thiên tài/ huỳnh huỵch tuyên ngôn/ những câu thơ gieo vãi linh hồn / chờ cỏ mọc những mầm ngộ nhận” (Tản mạn về thơ).
Với anh, cần những câu thơ có“khoảng lặng giữa ngôn từ”, yêu những tiếng thơ “nói bằng sự im ắng/ mà vang vọng không bờ bến”. Đó là những câu thơ” vật vã hoài thai / con chữ rã rời / thơ thấm đẫm cuộc sinh thành đau đớn/ còn mắc nợ cuộc đời/ còn trời cao đất âm / thơ tan vào lòng đất / bay lên…”
Qua “Lao xao hồn phố”, Bùi Phan Thảo lặng lẽ chọn cho mình một “khoảng lặng”, không phải để “nhìn ngắm” đời sống, mà để âm thầm viết những dòng thơ nghiệm sinh trữ tình như một hành động tinh lọc tâm hồn mình; tự giải phóng mình ra khỏi những thói quen, những cám cảnh của cuộc ngày, để tự trả lời cho mình nhiều câu hỏi riết róng được diễn đạt bằng một ngôn ngữ trữ tình rất riêng.
Gấp lại tập bản thảo “Lao xao hồn phố”, hình như tôi cũng bị ngấm cái chất trầm tư ẩn hiện giữa những con chữ, bất giác cũng thấy “Thèm một lần/ thật chậm/ chiều rơi…”.
N.T.B