CÓ PHẢI MÙA THU
Có phải mùa thu vừa đến
Run run cơn gió giao mùa
Chiếc lá khép mình lặng lẽ
Nghe như có tiếng đàn mưa.
Có phải mùa thu thương nhớ
Thướt tha áo trắng sân trường
Tương tư một mùa lá đỏ
Bâng khuâng một nỗi buồn xa...
Có phải một người đã đợi
Khi mùa chưa ngả chiều hôm
Có phải mùa thu lá đổ
Nghe như khoảng lặng ngập hồn.
Có phải là người đã đến
Nhẹ nhàng hơn cả giấc mơ
Để bóng thu oà trong gió
Tiếng gì gợn khẽ như thơ
MẸ ƠI!
Mẹ kính yêu! Người dạy biết bao điều
Lòng nhân ái, đức hy sinh...thầm lặng
Giọt nước mắt bàn tay con chực chặn
Bỗng tuôn tràn trên gò má long lanh.
Con nhớ ngôi nhà với khu vườn màu xanh
Như vẫn thấy dáng mẹ ngồi đan áo
Dịu dàng nhìn con và người như thầm bảo:
-Cánh chim hiền, mẹ tin tưởng vào con
Con ghét mùa đông, ghét gió sương rơi
Trên cao nguyên bốn mùa trời buốt giá
Ghét mùa hè, ánh mặt trời ồn ã
Làm mẹ mệt nhiều, cha lo lắng chẳng nguôi.
Giọt nước mắt vẫn muôn đời chảy xuôi
Tình mẹ êm đềm như mây trôi lặng lẽ
Khi mệt mỏi, Người trở mình gượng khẽ
Ánh mắt dịu hiền ấm áp cả trời khuya.
Xa Người rồi, thấy thương Người nhiều hơn
Dòng suy nghĩ chợt rụt rè,sợ hãi
Trong giấc mộng, con giật mình thảng thốt
Môi nghẹn ngào, mấp máy gọi: Mẹ ơi!
Không còn mong mình giống cánh chim trời
Bay xa mãi vào khoảng trời cao rộng
Con rơi vào khoảng thinh không gió lộng
Ngủ yên lành trong lòng mẹ mênh mông...
TOA TÀU KHẮC KHOẢI.
Toa tàu số 12 chạy dọc đường ray tãi tràn nỗi nhớ của con
Bàn tay con xoè ra
Tay bên kia nắm lại
Ngỡ mẹ ấp iu con...
Tiếng nấc xoáy suốt chặng đường
Tay xiết chặt tay.
Giấc mơ con
mẹ gọi điện nhắc đoàn tàu vào ga để gái yêu thức giấc
Hôm nay con tỉnh ngủ không bằng lời nhắc
Chỉ có vị mặn từ giọt nước mắt mẹ yêu
Trôi qua vì sao lạc
...bay ngang cửa toa tàu
chạm khẽ môi con.
Nơi xa
Mẹ nằm trên chiếc drap trắng tinh khôi
Bệnh viện là bầu trời
Con là nắng ùa về ấm áp...
Chim Yến rời biển ngược lên ngàn
gặp chiếc nôi thơ ấu.
Đếm tiếng bánh tàu nghiến qua thanh ray
Nhịp tim dập dồn...
Toa tàu số 12
Khắc khoải vạch kim đồng hồ
cùng... con.
THẢO NGUYÊN Ở TRỌ TRÂN GIAN
Thảo nguyên ở trọ trần gian
Còn tôi ở trọ cuối ngàn dặm xưa
Gió kia trọ ở cơn mưa
Trăng kia ở trọ sao thưa, bến giời
Em không trọ ở chơi vơi
Em về ở trọ mồng tơi quê mùa
Lá xanh trọ ở hoa mua
Lá vàng ở trọ cuộc đua bụi trần
Nỗi niềm trọ ở phân vân
Lạnh lùng ở trọ chân trần đêm thâu
Cô đơn trọ ở mưa ngâu
Chia tay ở trọ cơn sầu cố nhân
Ai đi ở trọ dương trần
Lòng như vôi bạc, thủy ngân vào hùa
Bon chen giữa chốn ganh đua
Thật tâm ở trọ được - thua mối tình
Thôi tìm trọ cõi tâm linh
Muộn màng về trọ bên mình, hay ai?
Thâu buồn, đếm cuộc ngắn - dài
Nhớ thương trọ ở bến ngoài long đong
Vết đau trọ ở trong lòng
Phong ba trọ ở thẳng - cong đường đời
Cỏ xanh trọ ở lả lơi
Mùa đông trọ ở tả tơi sương tràn
Thời gian bụi cuốn, mây ngàn
Thảo nguyên ở trọ trần gian,
nặng buồn...
CHIẾC KHÈN TÌNH
Em ríu rít gót chân leo vách đá tai mèo
Đuổi bắt tiếng khèn không nhốt được vào tai
Tiếng khèn rơi nghiêng, tim em mộng mị
Em đã nghe đâu đây
Vang lời khèn da diết đắm say
Hẳn được thổi từ miệng người trai chung thuỷ
Lời khèn vượt thác trắng
Lời khèn lướt núi sâu
Lời kèn in dấu khoé môi ai lịm mật
Em men theo luồng gió
Tìm lời khèn của người trai gieo giữa nắng hoa.