Trang chủ » Tản văn

SẤU

Phan Đình Minh
Thứ hai ngày 13 tháng 9 năm 2010 3:46 PM

 Tản văn

Sấu chín dần trên cành, răn vỏ, rồi bất chợt rùng mình.
Vừa rơi từ từ  trong thinh không, sấu vừa ngẫm ngợi: không biết cuộc sống ở thế giới khác, thế nào. Có giống trên cao! Thôi, gì cũng được. Bên những ngày dài chờ đợi, khó khăn, thường sẽ là sự mong muốn thay đổi và ít ra là ước ao rộn rã được đi xa. Hơn nữa, quãng ngày dần chín sắp rụng vừa rồi chắc là lâu nhất, vật vã nhất của đời sấu mình!
Bịch.
Sấu lăn vô thức trên bờ hè gạch cổ nườm nượp người qua. Suốt hai ngày ở thế giới mặt đất, Sấu cứ giật mình liên tục. Có lúc, Sấu nhắm chặt cả mắt bởi đối diện vô số loài nguy hiểm mà lúc ở trên kia, Sấu chỉ thấy tròn tròn, nhỏ tí. Những cậu bé đá bóng trên vỉa hè đến dăm thùng rác di động, lộc cộc, lộc cộc. Cả con bẹc-zê trong ngôi biệt thự đối diện mỗi ngày hai lần huỳnh huỵch dứt xích chạy băng qua, làm Sấu tối mặt mày. Thật may, không có ai dẫm lên Sấu. Đúng ra là có hai lần con người chạm vào. Lần thứ nhất, Sấu bị một cô gái đi đôi bots cao gót, vừa bước trên chiếc xe BMW vào ngôi biệt thự kề bên, đá văng Sấu sát bờ rào sắt. Ngày hôm sau một ông lão bị liệt, tập đi, lê cái chân ặt ẹo, vô tình quệt Sấu lăn lóc mấy vòng.
 Ngày thứ ba trôi qua.
 Đêm xuống.
 Bộ áo mỏng tang của Sấu tươi lại chút ít nhờ các nàng tiên sương trải những giọt nước li ti, li ti xuống thân thể rách lỗ chỗ bắt đầu răn rúm. Suốt cả đêm, Sấu ngóng chờ từng khắc, một, hai, ba phấn sương, mịn, nhẹ nhàng thấm vào da thịt. Tấm áo mỏng tang chỉ lúc nữa là tươi trở lại thì:
 Choàng sáng.
 Ngày bắt đầu mất rồi.
 Khi những tia nắng đầu tiên lách tầng lá ken dầy trên cao chiếu rọi, khiến vỏ Sấu vàng hườm lên. Sấu ngọ nguậy, trốn tránh trước những sợi nắng ly ti mạnh dần tựa như những mũi kim vàng xiên qua lớp áo vừa mới được hưởng chút nước mầu nhiệm của các nàng tiên sương. Sấu trân trối, ứa nước mắt, rồi xeo người, rùng mình trước những mũi nắng kim vàng. Sấu không chạy được, bởi  không có chân và cánh. Càng rùng mình kháng cự Sấu càng thấy mệt mỏi và như khiêu khích vô vàn những sợi nắng kim vàng vun vút tấn công. Sấu trì người trĩu xuống rìa khuôn gạch, sắp sửa khô kiệt. Lần nữa trong đời, Sấu rùng mình như khi lìa cành cao. Lần này, Sấu sẽ giã từ vĩnh viễn thế giới mặt đất để lại bước vào thế giới vô vi, khô cằn khác, mà dù giàu trí tưởng tượng đến đâu Sấu cũng không  hình dung nôỉ. Sấu thấy mình đang ở trạng thái vô thức tiến tới vực đen tối sẫm... hạt Sấu đau nhói. Sấu vặn vọ thân thể và cảm giác như sắp bị dàn mỏng, trải rộng, tan khắc khổ vào vạn vật. Áo Sấu rã tơi từng mảnh. Mọi thứ đang bắt đầu tối dần, tối dần...
Bỗng nhiên. Sấu bị nhấc bổng lên cao.
Hé đôi mắt ngấn lệ, Sấu thấy xung quanh được bao bọc bởi một bàn tay gầy guộc, nhưng rất ấm và mềm. "Tội nghiệp sấu, nhăn nheo hết cả rồi". Tiếng một người phụ nữ - giọng rất đỗi dịu dàng, và... không còn được thanh thót. Sấu hé mắt nhìn lần nữa lòng bàn tay nơi không hiểu căn nguyên gì sấu lại được nương tựa, được cứu rỗi...
Người đàn ông gầy guộc và già nua xuất hiện, run run đỡ trái sấu từ đôi tay của người phụ nữ
Mùa thu vàng ghế đá.
Xung quanh vắng lặng
Giờ là những giọt nắng viền nhũ vàng
Không còn bước chân và âm thanh lộc cộc của thùng rác
Không còn tiếng giằng xích của con bẹc-zê
Sấu khép mình yên ổn trong lóng tay hai con người, cảm giác được tựa vào hai trái tim yêu. Áo Sấu mịn màng trở lại. Sấu tràn trề hạnh phúc và tươi mởn vì thấy mình như được vĩnh viễn tồn tại!
12/9/2010