Rabindranath Tagore (1861-1941) là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch, nhạc sĩ và hoạ sĩ Ấn Độ, giải Nobel Văn học năm 1913. Là con thứ mười bốn của một điền chủ - nhà cải cách tôn giáo giàu có. Ông đi học ở trường một thời gian ngắn; về sau học ở nhà với cha. 8 tuổi, R. Tagore nổi tiếng giỏi văn nhất vùng Bengal; 13 tuổi có thể sáng tác nhạc, hoạ, đọc sách cổ bằng tiếng Phạn và dịch kịch Shakespeare; 17 tuổi sang Anh du học; năm 1880, trở về ấn Độ, viết vở nhạc kịch đầu tiên. Năm 1910 ra đời tiểu thuyết sáng giá nhất của R. Tagore - Gora - ủng hộ tính nhẫn nại tôn giáo và chính trị. Năm 49 tuổi R. Tagore xuất bản Gitanjali (theo tiếng Bengal có nghĩa là Lời dâng). Thi phẩm này là lí do cho việc đề cử trao giải Nobel Văn học năm 1913, được cả thế giới công nhận là kì công thứ hai của văn học …
One day in spring
One day in spring, a woman came
In my lonely woods,
In the lovely form of the Beloved.
Came, to give to my songs, melodies,
To give to my dreams, sweetness.
Suddenly a wild wave
Broke over my heart's shores
And drowned all language.
To my lips no name came,
She stood beneath the tree, turned,
Glanced at my face, made sad with pain,
And with quick steps, came and sat by me.
Taking my hands in hers, she said:
'You do not know me, nor I you--
I wonder how this could be?'
I said:
'We two shall build, a bridge for ever
Between two beings, each to the other unknown,
This eager wonder is at the heart of things.'
The cry that is in my heart is also the cry of her heart;
The thread with which she binds me binds her too.
Her have I sought everywhere,
Her have I worshipped within me,
Hidden in that worship she has sought me too.
Crossing the wide oceans, she came to steal my heart.
She forgot to return, having lost her own.
Her own charms play traitor to her,
She spreads her net, knowing not
Whether she will catch or be caught.
Một ngày xuân
Ngày xuân, cô đơn vườn tôi
Nàng chợt đến với dáng người thương yêu
Cho tôi giai điệu khúc chiều
Ban giấc mơ với bao nhiêu ngọt ngào
Biển hoang bỗng cuộn sóng trào
Bờ tim tan nát, không sao thốt lời…
Đứng tựa cây, nàng quay người
buồn thương đau đớn nhìn tôi. Lại gần
thoắt đôi chân ngồi xuống nhanh,
cầm tay tôi nói “Em - Anh chưa tường
Tại sao mà mình bỗng dưng?!”
“Sẽ cùng xây chiếc cầu chung vĩnh hằng…”
Đáp lời, tôi nói với nàng
“…nối hai người dẫu chưa từng gặp nhau
Mà khát khao đã ẩn sâu
Trong đôi tim vốn từ lâu lắm rồi…”
Tiếng gào đòi trong tim tôi
Cũng thét gào trong tim người ngồi đây
Dây tình nàng thắt tim này
Thắt càng chặt con tim ngay chính nàng
Đã tìm nàng mọi nẻo đàng
Phụng thờ trong điện cung vàng – lòng tôi
Với nàng cũng như vậy thôi
Muốn vượt biển trộm tim tôi mang về
Mất chính mình, quên miền quê
Cái đẹp quyến rũ bùa mê phản nàng
Tung lưới ra, không hay rằng
Chụp người hay chính lưới giăng chụp minh…
NC dịch