Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

TẠI SAO … NGU!

Trần Huy Thuận
Thứ bẩy ngày 30 tháng 1 năm 2010 9:53 PM
 
            Loài người đã thuần hoá được khá nhiều động vật để nuôi trong nhà, nào Chó, nào Mèo, nào Gà, nào Vịt, nào Trâu, nào Bò,.... thậm chí cả Hổ Báo nữa. Nhưng chỉ có ba trong số đó bị ghép cho cái tội là... "ngu"! Đó chính là con Chó, con Lợn và con Bò!
 
            Con Lợn bị coi là "ngu" có lẽ bởi... giống này chỉ ăn cám (thứ bột thải ra từ hạt gạo) ăn bèo (thực vật trôi nổi trên tất cả các mặt nước hồ ao, có giá rẻ như... bèo!), mà lại cung cấp cho con người nhiều món ăn từ thịt của nó, ngon đến thế! Nào giò, nào chả, nào dăm bông, nào thịt quay, nào ninh, nào mọc, nào ruốc, nào giả cầy, nào kho Tầu,...
 
            Con Chó bị coi là "ngu" có thể là bởi... nó quá trung thành với chủ, trong khi chủ chỉ cho nó nằm gậm giường, ăn các thứ cơm thừa, canh cặn; thậm chí ở nông thôn ta, nhiều khi chó sống chỉ bằng... thu lượm các chất thải sinh học (các chuyên gia về chó nói rằng: món "khoái khẩu" của chúng chính là... phân trẻ con đấy!)
 
            Còn Bò thì sao? Cái rõ nhất, ai cũng nhận ra ngay: Bò ngu vì chúng là giống "làm thật, ăn giả"! "Làm thật" vì chúng là loài "cổ cầy, vai bừa", thường xuyên phải làm việc, lao động rất cực nhọc, vất vả vì cuộc sống của chủ - con người. "Ăn giả" vì chúng đâu có ăn cơm, ăn thịt? Chúng chỉ có ăn cỏ, ăn rơm mà thôi!
 
Nhưng trên cõi đời này, đâu chỉ có Bò "làm thật, ăn giả"? Trâu cũng thế, cũng "làm như trâu như bò" (!); cũng chỉ ăn cỏ ăn rơm, sao người đời lại chỉ nói: "ngu như Bò" mà không thấy ai mắng ai "ngu như Trâu", là nghĩa làm sao?
 
            Có lần tôi đã hỏi anh bạn câu trên thì được anh hỏi lại: "Thế anh đã từng uống "sữa bò" chưa? Đã từng ăn "phở tái lăn" chưa, đã từng sơi "bít-tết" chưa? đã từng ăn "bơ", "phó mát" chưa? Được ăn cả rồi hử! Thế có thấy ngon, thấy bổ không? Toàn những món khoái khẩu hả!" Rồi nhà thông thái đó thủng thẳng trả lời:
 
            - Thế đấy! Đã "làm thật, ăn giả"  mà lại còn... ngon và bổ như thế,  bị chửi là ngu, thì phải quá đi rồi, còn oan uổng nỗi gì nữa?!.
            Tôi ngẫm ngợi một lát, rồi vỗ đùi:
-   Này! Hình như bọn chúng mình đôi khi cũng… “ngu” như vậy đấy!