Trang chủ » Thơ

Thăm nhà Pastécnắc

Trần Nhương
Thứ năm ngày 7 tháng 11 năm 2013 10:03 AM

 

Giữa rừng cây phong và bạch dương cao vút
Ngôi nhà của ông như cây nấm cuối mùa
Bờ rào gỗ đơn sơ
Những cây táo lá khô quả sót lại không ai muốn hái
Chừng nó muốn níu mùa thu ở lại
Hay nó chờ bàn tay ông
Những tháng hè ngày đông
Lúc mệt mỏi ông thường ra vườn dạo bước
Ông như con chim sơn tước
Tiếng ca buồn làm cây cỏ bớt cô đơn
Chiếc bàn gỗ thông hay gỗ sồi thô mộc chẳng cần sơn
Ở đây bác sĩ Jivagô và bao kiệt tác ra đời
Ánh nắng qua khuôn cửa chỗ ông ngồi
Từng con chữ chở nắng tươi ấm lòng bạn đọc
Cuộc đời ông truân chuyên khó nhọc
Không báo, không đài, không vô tuyến, không têlêphôn
Ông phải từ chối giải Nô-ben
Ông bị bủa vây bởi sự nghi ngờ ghét bỏ
Nước Nga mênh mông ông như không ở đó
Pastécnắc bị quên trong trí nhớ một thời
Những bài thơ, những thiên truyện cũng đơn côi
Ông cứ viết và xếp vào góc tủ
Ông đông lạnh những hạt cây bất tử.
Chỉ tiếng dương cầm của vợ ông làm con suối cho ông đỡ khát
Chỉ cây rừng che cho ông qua cơn bão táp
Chỉ những bức tranh mỹ nhân khỏa thân khuây khỏa cuộc đời
Chỉ bức chân dung của cha ánh mắt ngời ngời
Cho ông vượt ngàn khốn khó
Ông như cây như cỏ
Để muôn đời không thể già nua
Những áng văn câu thơ ông tích cóp ngày xưa
Hạt giống ấy giờ xum xuê trái đất
Sau 34 năm ông mất
Chúng tôi đến ngôi nhà vẫn ấm hơi ông ở đó
Chiếc áo bành tô, chiếc khăn quàng cổ
Đợi ông lúc gió đông về
Chiếc dương cầm vẫn để nơi kia
Những trang viết còn tươi nét mực
Hoa vẫn cắm trong bình rạo rực
Gói còn vương sợi tóc rụng đêm qua
Hình như ông vừa ra cánh rừng Nga
Cho cây cỏ ấm lòng trong buốt giá
Hình như ông đang đêm ngày vất vả
Cứu trái tim nhân loại nỗi đơn côi

Làng Peledenkinô, 5/11/1994

Ảnh: Các nhà văn Thúy Toàn, Tô Đức Chiêu, Trần Nhương (số 1 bên phải) chụp cùng Raxul Gamzatov