Dương Quốc Việt
Ta kể những dòng này
Không hẳn thanh minh
Trong khổ đau
Khiếp nhược tầy đình
Ta nợ đời-nợ Chúa
Kẻ bỏ rơi chức phận
Ta đã chết
Bởi ta vô cảm
Hãy chỉ một lần
Xin được lắng nghe!
Theo lũ các người
Ta xa dòng sữa mẹ
Những áng văn
Vần thơ
Những bản tình ca
Thắm tình nhân loại
Khiến thân ta
Cây khô cành héo
Trên đồi trọc
Ta bám vào sỏi đá
Ta được nuôi trong thù hận
Lấy sục sôi lấn lướt lương tri
Ta được dạy
Chỉ yêu màu của máu
Ta bơ vơ vô định
Chẳng đức tin
Vô thánh vô thần
Ta vụng trộm
Trong thổn thức bản năng
Giấu mình-khắc khoải
Theo lũ các người
Đi vào trận mạc
Đầu rơi máu chảy
Ta quặn hoài
Bao cảnh thương đau
Đến một ngày kia
Ta chai lì
Trong hoang tàn đổ nát
Trước xác chết
Ta đâu còn ghê sợ
Theo lũ các người
Biết bao lần
Thấp thỏm-ngóng tương lai
Ngày nối ngày
Trong hy vọng ngươi gieo
Để một ngày kia
Ta nhận ra ảo ảnh
Thất vọng ngập tràn
Bị dối lừa
Sao chẳng dám kêu than !?
Theo lũ các người
Đến những giảng đường
Ta được nghe
Những chuỗi ngày rao giảng
Chất chứa những ngôn từ
Làm ta xa lạ
Khiến ta mơ màng
Trong giấc ngủ triền miên
Những kho chứa chất đầy
Đâu còn chỗ cho ta thổn thức
Theo lũ các người
Đến nơi công sở
Ta ngỡ ngàng
Những cái bắt tay
Những cái nhìn lạnh lẽo
Nhân danh ta
Những miệng lưỡi điêu ngoa
Trong lấp vùi
Ngày nối ngày
Khiến thân ta hoen rỉ
Theo lũ các người
Ta phải sống
Trong thương vay khóc mướn
Sân khấu cuộc đời
Dẫu chẳng vui
Ta vẫn gắng hò reo
Dẫu chẳng buồn
Ta cũng vờ nhỏ lệ
Những tháng năm dài
Biến ta thành kẻ diễn
Theo lũ các người
Ta chìm trong đám đông
Dàn đồng ca
Bổng trầm trong hoang tưởng
Ta chỉ biết họa theo
Người cầm lái
Ta chỉ được vui
Được cất tiếng tụng ca
Nào còn chỗ
Cho mình ta thổn thức
Ta chẳng có góc riêng
Cho khao khát
Yêu thương
Bao lần rỉ máu
Những quặn đau
Chẳng thể sẻ chia
Ta đâu dám thét gào
Khi gặp cảnh trái ngang
Bởi những bài học thế gian
Xui khiến ta câm lặng
Hỡi các ngươi!
Bao cuộc đổi thay
Khiến thân ta run rẩy
Phận ta nhỏ nhoi
Đâu được tự do bày tỏ
Thân ta bầm dập
Kẻ chịu trận
Quen dần
Biến thành sỏi đá
Ta trở nên VÔ CẢM!
____
Đêm 26/12/2018