BẾN TRĂNG
Một mình em với bến sông
Đánh rơi bao nỗi chờ mong xuống thuyền
Ánh trăng còn sáng trinh nguyên
Mà sao gió ướt ngang triền sông quê
Thuyền, trăng mấy nẻo đi, về?
Trách chi xanh cỏ ven đê suốt chiều
Em chưa kịp nói lời yêu
Mắt ai đã cháy rực nhiều ánh sao
Tay mềm nhẫn cưới chưa trao
Trăng rơi đáy nước làm chao mạn thuyền
Cái tình giăng mắc cái duyên
Biết đâu “Hồn bướm mơ tiên” mà ngờ
Thuyền đầy trăng
trăng bơ vơ
Trăng xưa bến cũ bây giờ nơi đâu?
***
LỜI RU NGỌN CỎ
Cỏ xanh bên mộ khẽ ru
À ơi! Rừng đã vào thu lá vàng
Dấu chân quy tập muộn màng
Mộ còn nằm với cỏ hoang rừng già
Nơi đây nhiều cỏ ít hoa
Hãy say giấc ngủ như là tuổi xanh
Bao năm vững bước quân hành
Lá rừng vẫy gió rung cành ngụy trang
Giờ đây giữa cánh rừng hoang
Hồn thiêng khao khát khói nhang trong chiều
Nắng xiên xiên, gió xiêu xiêu
Để cho lá cỏ xanh theo hồn người
Mùa thu đầy lá vàng rơi
Mùa đông trắng xóa chân trời sương giăng
Hồn thiêng gọi lá thắm rừng
Giọt sương mai cũng đọng ngưng nỗi niềm
Dấu chân đã trải bao miền
Về đây với đất vùng biên nghĩa tình
Người hy sinh, đất hồi sinh
Trái tim hoá ngọc lung linh đất trời
Lời ru ấm nắng.
Người ơi !
Dù là ngọn cỏ tận nơi cuối trời
Thương đau ru đến muôn đời
Và xanh, xanh mãi để lời ru êm
Cho dù ai đó lãng quên
Thì đây cỏ biếc vẫn bên mộ người.
***
NỖI BUỒN KHUYẾT TRĂNG
Ai cài trăng khuyết vào thơ
Để lòng tôi cứ ngẩn ngơ bên đường
Ai người đã nói lời thương
Để tôi trở gối trên giường canh thâu
Tìm hoài cái ngủ về đâu
Đêm như đêm ấy trên đầu khuyết trăng
Tôi như bị mất thăng bằng
Cầm tay em ngón búp măng ngượng ngùng
Tôi rơi vào chốn mông lung
Là khi em chẳng thức cùng đêm mơ
Hết khù khờ lại ngu ngơ
Dưới trăng thổn thức đợi chờ bóng em
Giời sinh ra mái tóc đen
Sinh ra má phấn hồng thêm nắng chiều
Lại sinh ra một chữ: YÊU
Để tôi một bóng cô liêu nhớ người
Cái vầng trăng khuyết trêu ngươi
Bao năm canh cánh đầy vơi nỗi lòng
Nhớ đêm thao thức chờ mong
Câu thơ trăng khuyết ngược dòng lên mây.
***
CHỢ LÀNG
Chợ làng bán cá với cua
Bán rau với củ, bán dưa với cà
Mẹ già gom ổ trứng gà
Một tay chống gậy đem ra chợ chiều
Mồng tơi một mớ lèo tèo
Cũng đem ra chợ mời nèo người mua
Hương quê thơm suốt bốn mùa
Bánh đa, bánh đúc, nem chua, kẹo Nhồi…
Chợ làng bán cả bánh trôi
Nổi nênh trăn trở quãng đời dân quê
Lo toan mùa vụ bộn bề
Trần lưng nắng hạ dầm dề mưa giông
Gánh gồng sản vật ruộng đồng
Mỏi lưng ngồi chợ chỉ mong chút lời
Mân mê tờ bạc lẻ loi
Cân, đong, đo, đếm rối bời ruột gan
Người giàu ra chợ thanh nhàn
Mua không trả giá chen ngang đồng tiền
Người nghèo ra chợ lo phiền
Móc ra, cất lại đồng tiền mồ hôi
Cho dù đi bốn phường trời
Không quên những tiếng chào mời chợ quê.
***
QUẢ TÁO XANH
Em hái tặng anh quả táo đầu mùa
Táo còn xanh và em còn trẻ quá…
Táo vườn em hái tặng anh
Quả vừa tròn dáng trên cành non tơ
Mắt đằm thắm lại ngây thơ
Anh không dám nhận ngẩn ngơ gió vườn
Bỗng dưng đôi mắt thoáng buồn
“Ứ… ừ, em giận anh luôn bây giờ!”
Nắng vườn chiều ấy vàng mơ
Cành xanh mở lá đợi chờ gió lên
Táo vườn như thể táo tiên
Ăn vào như bị thôi miên mấy ngày
Dáng em vin níu cành cây
Tóc em óng mượt ướp đầy hương chanh
Chỉ là một quả táo xanh
Bao năm lòng dạ quẩn quanh với người
Không cần câu nói chào mời
Chỉ là ánh mắt trao lời yêu đương
Trẻ trai buổi ấy lên đường
“Có thương ai đừng để thương thương hoài
“Trường Sơn đèo dốc đường dài
“Khổ thân con gái đợi ngoài hậu phương” …
Thư từ thất lạc khó lường
Lại thêm khói lửa chiến trường triền miên
Nhớ vườn táo lại cố quên
Tình riêng tạm để một bên vội gì…
Cái thời sao nghĩ cũng kỳ
Yêu nhau gác lại cũng vì tình yêu!
Bây giờ tuổi đã xế chiều
Tình đầu buổi ấy như diều đứt dây
Táo chưa mùa chín cầm tay
Như là mắc nợ tự ngày xa xưa
Trách mình lại trách gió mưa
Thương người cho táo lời chưa ngỏ lời.
***
KHÓC BÊN MỘ CHA
Dòng tên khắc đá dựng bia
Heo may vạt nắng ngăn chia đồi chiều
Âm dương níu gió liêu xiêu
Con đi viếng mộ một chiều hanh hao
Hoa mua dạt cánh đồi cao
Cánh bay theo gió cánh vào mộ bia
Nhớ thương nhàu cỏ đầm đìa
Đi xa thi thoảng mới về thăm cha
Cha đi chưa buổi chiều tà
Hưởng dương một kiếp mưa sa nửa đời
Đàn con bảy đứa đơn côi
Khóc cha chưa biêt bậm môi nén lòng
Một mình đội rá ăn đong
Mẹ dốc hết lòng nuôi bảy con thơ
Chị tôi chớm nụ mộng mơ
Đàn em còn tuổi ngây thơ đầu đời
Thương cha chỉ biết kêu trời
Trời thu xanh thẳm nắng vơi cuối đồng
Cảnh đời xa xót long đong
Lạnh buồn chăn chiếu như không nóc nhà
Mẹ tôi tần tảo bôn ba
Nuôi con rau muống, lu cà, vại tương
Cấy cày từ lúc mờ sương
Tảo tần khuya khoắt lên giường chưa yên
Nhiều khi mong gặp phép tiên
Cho tôi thấy nụ cười hiền của cha
Bướm vàng vừa đậu cành hoa
Linh thiêng hãy hóa thành cha năm nào
Hương trầm ướp gió đồi cao
Xin làn hương nhẹ bay vào mộ cha
Muối tiêu tóc gió chiều tà
Rưng rưng đứng trước mộ cha khóc thầm.
***
RÉT LÒNG
Chăn đơn, áo mỏng, ổ rơm
Gió mùa đông bắc từng cơn lạnh chiều
Vác cày xua đuổi cái nghèo
Mòn tay cày vẫn gieo neo cửa nhà
Đuổi cho túng quẫn chạy xa
Bữa ăn chỉ đủ dưa cà mắm tôm
Ổ rơm, áo mỏng, chăn đơn
Lơ xơ cổ áo rách sờn mùa đông
Chiều quê bóng đổ ngang đồng
Mẹ phải gánh gồng nuôi bảy đứa con
Mẹ thường mặc áo nâu non
Vá đi vá lại vẫn còn màu nâu
Chân trần buốt giá đồng sâu
Nhường phần bao tải che trâu kéo cày
Hạt mầm ấm giữa bàn tay
Bàn chân run rẩy luống cày chiều mưa
Cay nồng mỏi mắt đợi mùa
Lặn lội đi bừa từ trước rạng đông
Con đi trăm núi ngàn sông
Liêu xiêu dáng mẹ trên đồng sương giăng
Mê say thơ phú gió trăng
Chẳng nên chiếc áo tấm chăn mẹ nằm
Bây giờ mẹ đã xa xăm
Đêm nào cũng rét căm căm đáy lòng.