NHỮNG BIỂN TÔI QUA
1. Tạ ơn những ngư dân, lính biển
chén cơm nào vắng biển đâu
nỗi trùng khơi lại quặn đau lúc này
2. Hoàng Sa
vời trông, Mỹ Thuỷ mắt cay
Thuận An thét gió Chân Mây sóng rền
Lăng Cô đẹp, chẳng lòng yên
Mỹ Khê thốc cát nghiêng Tiên Sa chiều
hang đá Bàn Than vọng kêu
đăm đăm đôi mắt đoán triều Hoàng Sa
Lý Sơn chờ gió dong ra
thắt đau Tàu chiếm đã ba bảy mùa!
3. Trường Sa
Xuân Đài ngân gợn chuông chùa
cùng Mũi Điện đau trận thua đảo chìm
nỗi Trường Sa sao lặng im?
Cam Ranh, Cà Ná gượng kìm xót xa
sóng Phan Thiết vỗ, vỡ oà
Vũng Tàu đỏ nhớ ruột rà, nghẹn xanh
đước Cần Giờ tím lá cành
Tàu còn chiếm đảo, hận đành dồn cao!
4. Và tuần đội Bắc Hải (*)
biển bờ của những tuổi nào
làm sao không chất chứa bao năm dài
sóng xanh có còn nhớ ai
biển in sâu mãi sáng hoài mắt trông
Bắc Hải (Biển Mẹ) mênh mông
bao la vạn lí hừng đông mãi còn
mặn mòi mỗi chén cơm ngon
chưa từng vắng biển, thiếu hồn thiên thu.
20:30, tối 14-7 HB11
(*) Tên một đội tuần tra, coi sóc và khai thác Hoàng Sa, Trường Sa của triều Nguyễn. Chữ “Bắc” ở đây được dùng theo điển cố. Bắc Hải là Biển Mẹ, cũng như Bắc Đường là Nhà Mẹ, Người Mẹ.
CÙNG TA, CÓ LÁNG GIỀNG ĐÔNG NAM Á
VÀ CẢ LOÀI NGƯỜI
dưới chân rừng xanh, bên bờ biển xanh
sóng đất trâu cày, thuyền cày sóng nước
đứng đỉnh Trường Sơn, lòng ôm đảo xa
Trường Sa ngó về, trùng khơi mắt ướt
từ ngàn xưa, đến trăm nay, Tổ Quốc!
cảng biển thuyền lặn, cảng trời máy bay
bỗng giật mình, nếu một hôm biển mất
biển mất, thì bờ khô, rừng héo gầy!
biển mất, cả dân tộc bị hãm vây!
con cháu Lạc Long không còn nguồn sống!
đảo Chim Lạc, khơi Vua Rồng, băng đóng
cái lưỡi Bắc Kinh thè lạnh, lè tham
đường quốc tế giữa Biển Đông phương Nam
chống cả loài người sao, Đại Hán quốc?
toàn thế giới nã Bắc Kinh bạch tuộc
nhẹ tay chăng với dân Hoa lam làm?
còn ta, đánh ruộng rừng, như sông biển
máu Yết Kiêu, Dã Tượng đỏ vạn năm
thơ đuổi giặc, giờ đây, nung chất lửa
lo gượng trấn yên, dũng khí tiêu trầm.
14: - 17: 10, chiều 14-7 HB11
TỪ MỘT NGÃ TƯ KHÔNG BIỂN CẤM
người đàn ông lặng nhìn, bỗng chụp nhanh tứ ảnh:
hai luồng người xe vạch chéo nơi này
như gạch chéo cảnh trớ trêu thời cuộc
công an mình gác canh “Toà Khâm sứ” nào đây?
thẻ nhớ chưa kịp ghi hình: xe bít bùng, lá chắn
(những người biểu tình bị chặn từ xa)
nhưng một chàng pop-rap lại buộc được ông vào phòng kín
chìa khoá xe trong túi quần, bị móc bởi tay ma!
dăm tấm ảnh, bị chép lưu và xoá sạch
túi xách cũng sắp bị xáo tung, bỗng bật đỏ lá cờ
(tránh “chụp mũ”, nên có đây,
cờ đỏ sao vàng: cờ Nước Việt)
thêm một cảnh trớ trêu, ảnh nào ghi nhận bây giờ?
ông bị đưa lên xe màu lính, có hụ còi, có quyền ngược tuyến
hai công an kèm chặt hai bên
khảo cung, trả lời và xác quyết:
“tôi là nhà văn, chỉ ghi hình cho lịch sử không quên”
sau hai hôm, thêm một buổi chiều như thế
lại “không, tôi đâu có đi biểu tình”, vượt phép các anh
“nhà văn chỉ ghi hình cho nghìn sau lịch sử
nơi không có biển cấm nào”, chỉ người xe gạch chéo cảnh gác canh...
người đàn ông đọc lại 1979
“Bị vong lục” sôi trào còn kia, sao vắng ngắt hôm nay
ông lặng lẽ soi mặt mình vào màn hình điểm mạng
những cuốn sách từ trái tim ông lặng lẽ giãi bày...
Viết để ghi nhớ ngày 03 & 05 tháng 7 – 2011
11:11, sáng 15-7 HB11
TXA.