Trên mạng đang lan truyền bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh?” của cô giáo Trần Thị Lam – Tổ trưởng tổ Ngữ Văn trường THPT Chuyên Hà Tĩnh. Các nhà zân chủ lợi dụng bài thơ theo những cách hiểu méo mó khác nhau.
Thực ra, cô giáo Trần Thị Lam chỉ bộc bạch những trăn trở, lo âu đối với đất nước và có thể, rất có thể, cô giáo hoàn toàn không có ý như các nhà zân chủ gán cho bài thơ. Hãy cảm nhận, tôn trọng những chia sẻ lo âu của cô giáo và đừng đẩy sự việc đến những điều tiêu cực.
https://3.bp.blogspot.com/-59SKeZmjWZg/VyVmpPx0WrI/AAAAAAAAAnw/313rzd9WiJgrm8DA7tGz8uX7MR_7ug4BQCLcB/s640/14.jpg
Ngay sau khi bài thơ của cô giáo Lam lan truyền, một loạt bài thơ của các tác giả đối lại bài thơ của cô giáo. Những bài thơ thủ thỉ, tâm tình với cô giáo, cũng là phản ánh đất nước này vẫn rất đẹp, con người vẫn yêu đời, yêu cuộc sống và niềm tin, kỳ vọng vào đất nước.
*Bài thơ tác giả Chu Xuân Bảo tặng cô giáo Trần Thị Lam, Trường chuyên Hà Tĩnh
Đất nước mình kỳ diệu phải không em !
Bốn ngàn năm, cha ông ta dựng nước
Trong bom đạn, vẫn vươn lên phía trước
Để hôm nay, trên bục giảng có em.
Đất nước mình giản dị phải không em !
Dù giờ đây, đủ cơm ăn, áo mặc.
Chiếc bánh chưng vẫn để ba ngày tết.
Cặp lá yêu thương, vẫn khát vọng đổi đời.
Anh cũng đã đi quá nửa trái đất rồi,
Ngắm những tượng đài uy nghi, hùng vĩ.
Nhắc lại chiến công trước đây hàng thế kỷ,
Mình xây tượng đài cho lịch sử, nên chăng?
Đừng nói không với sắt thép, xi măng !
Xe đạp, ô tô, máy bay, tàu thủy,
Trường em giờ, khác xưa nhiều, em nhỉ?
Vậy làm bằng gì, nếu chỉ chọn cá với rau?
Chuyện môi trường, không chỉ nước mình đâu!
Quốc tế năm nào chẳng họp hành, tranh cãi.
Nếu Vũng Áng bớt đi vài đồng lãi,
Xử lý nước rồi, chắc lòng cá chẳng đau.
Chẳng xã hội nào thật hoàn hảo được đâu !
Tham nhũng bất công, rau nào sâu ấy.
Rau có sâu, chịu khó tìm bắt vậy.
Trách nhiệm của ta, chứ không phải kêu đòi.
Đất nước ta, vẫn rừng, biển, bầu trời
"Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc"
Đồng đội anh vẫn ngày đêm giữ biển,
Những con thuyền vẫn đánh cá Hoàng Sa.
Em đừng nghe kẻ nấu thịt nồi da,
Kích động chiến tranh, biểu tình, bạo loạn...
Gia đình mình, đôi khi còn khó quản,
Huống chi ta còn hàng xóm, láng giềng.
Đất nước mình, em nhỉ, rất bình yên
Irắc, Sy-ri đang chìm trong bom đạn
Nên hãy vui lên, đừng bao giờ oán thán
Vì em còn... là cô giáo, phải không em?
*Gửi em tác giả bài thơ " Đất nước mình ngộ quá phải không anh" – tác giả Phạm Nam
Đất nước này có ngộ quá không em
Hỏi mà chi anh lại thấy mình ngớ ngẩn
Mấy chục năm cùng biết bao đồng đội
Nếm mật nằm gai lăn lộn mọi chiến trường
Hơn 40 năm nay về lại đời thường
Anh vẫn thấy đất nước mình đẹp lắm
Đất nước mình có ngộ quá không em
Già thì ngồi chửi đời, trẻ café chém gió
Nằm đắp chăn hô hào giặc Tàu kia cướp biển
Chỉ muốn mượn máu người để giành lại Biển đông
“Đất nước này có ngộ quá không Anh”
Nghe em hỏi mà lòng anh quặn thắt
Em em ơi! lớp trẻ như em còn đó
Cả chục năm trời mẹ cha cho ăn học
Muốn con cháu lớn khôn mà có chịu lớn đâu em
Sáng café cùng bạn bè chiến hữu
Chiều lại cùng chiến hữu ngất ngây say
Tối và đêm thành anh hùng bàn phím
Và cũng như em, em ơi cho anh hỏi
Đất nước này rồi sẽ về đâu
Nếu một lần nữa dù anh không muốn thế
Tổ quốc mình lại có họa ngoại xâm
Những người như em, những anh hùng bàn phím
Có dám ra chiến trường cầm súng
Hay lại cũng những bậc làm cha làm chú
Một lần nữa phải lên đường để giữ lấy biên cương
Dẫu vẫn biết đất nước này còn bộn bề gian khó
Còn đói nghèo còn đầy những bất công
Còn oan sai, còn đầy lũ quan tham
Nhưng anh tin anh vẫn tin em ạ
Rồi một ngày ta phải quét sạch chúng đi thôi
Đất nước mình lại vẫn đẹp tươi
Để biển Thiên Cầm của quê em đó
Vẫn những con sóng xanh kia dào dạt vỗ bờ
Và thuyền lại cập bờ với đầy ắp tôm cá
Để những anh, những em không còn hỏi nữa
Đất nước mình có ngộ quá không Anh!
*Bài thơ của tác giả Trần Ái Quốc
Cô giáo hỏi, đất nước sẽ về đâu?
Bốn ngàn năm tuổi mà dân không chịu lớn,
Tôi ngẫm nghĩ thấy đau vô cùng tận
Sự trải lòng này nhiều nguyên cớ lắm thay
Cô giáo ạ, đất nước đã lớn rồi,
Đã lớn nhanh vươn vai cùng thời đại
Vị thế nước nhà càng ngày càng vững chãi
Đã thoát nghèo đang vươn tới giàu sang.
Khi báo mạng đang tàn phá nhân gian
Cá chết, Formosa, ống xả ngầm dưới biển
Thí nghiệm tưởng tượng, phát ngôn gây sốc
Phải chăng dân không chịu lớn là đây?
Cô giáo nói đúng, đất nước sẽ về đâu
Nếu không giữ tài nguyên, không gìn giữ chủ quyền
Không vươn khơi bám ngư trường truyền thống,
Khí phách Lạc Hồng chỉ viết bằng Phây búc
Lòng yêu nước nồng nàn đâu cần thiết phải khoa trương.
Đất nước mình rồi sẽ lớn dần lên
Nếu ý thức người dân cũng ngày càng một lớn,
Khi đám Việt Tân chỉ như loài hoa dại,
Cuộc sống ký sinh của một đám Rận tật nguyền.
Đất nước mình chẳng ngộ quá đâu em,
Cũng chẳng lạ, chẳng đáng thương chi hết,
Khi mỗi người dân hóa thân thành chiến sĩ
Đảng vững bền, đất nước mới bình yên.