Hoàng Gia Cương
Mỗi ngày dăm loại thuốc
Đua nhau lèn xuống ruột
Chất đầy khoang dạ dày
Như án hình câu thúc!
Nào ho hen, huyết áp
Nào đau đầu, thấp khớp
Nào nhức răng, bụng sôi...
Cứ giục hoài...
Thuốc, thuốc!
Thuốc Tây toàn... hóa chất
Thuốc Nam như... cỏ rác
Lợi hại khó phân minh
Biết đâu là xấu, tốt?
Bác sĩ thường... vung bút
Vợ con thì đốc thúc
Ta dù muốn tỉnh queo
Cũng đành liều...
Nuốt, nuốt!
Mới chớm vào "thất thập"
Mà nhìn sau ngó trước
Đầy chai lọ lung tung
Và linh tinh... đơn thuốc!
Nhà ta thành... kho dược
Giá, tủ cao hàng thước
Đủ trắng, đỏ, đen, vàng...
Ôi, thuốc ôi là thuốc!
Giá Thần ban điều ước
(Dù phải bỏ... làm thơ)
Ta thề xin bằng được:
Người già không cần thuốc
Nối bút :
Tớ thì tớ dám cược
Còn lâu mình mớt đau
Chẳng cần cô bán thuốc
Y bạ vẫn trắng bong
Không hề ghi tên dược
Bác hỏi tôi sao tài
Thưa anh tôi có chước
Phải chịu khó luyện rèn
Thực hành dần từng bước
Đầu tiên bỏ thuốc lá
Quyết tâm làm kì được
Chân tay chẳng hề đau
Đường dai không ngã trượt
Sông sâu vẫn dám qua
Đèo cao tôi vẫn vượt
Chỉ mỗi của ở nhà
làm qua cho xong lượt
Thư phú vẫn thường xuyên
Luyện rèn cho thỏa ước
Trăm năm tuy còn xa
Mình tin vẫn trụ được
Nguyễn Văn Diệp