QUA BORODINO
Trời lặng lẽ yên bình
Mưa tuyết bay lất phất
Người thắng với kẻ thua
Giờ đều thành bụi đất.
Bóng quạ chao nhao nhác
Trên chiến trường năm nao
Hoàng hôn rờn rợn cháy
Sắc lửa thời binh đao.
Đâu khói đạn chiến hào
Rừng bạch dương xao xác
Sắc trời huyền diệu Nga
Chụp xuống tàn quân Pháp
Những nỗi niềm khao khát
Bay mờ chiều tuyết giăng
Hay hồn người chết trận
Còn hiện về đây chăng?
Tuyết vẫn rơi không tiếng
Trắng muốt dưới gót giầy
Như chẳng hề có máu
Chảy đầm đìa nơi đây
Bao vinh quang muôn thuở
Bao máu xương một thời
Giờ thành trò tiêu khiển
Cho bầy trẻ con chơi...
1989
Rồi tất cả sẽ qua thôi, em ạ
Mọi sự kiện cũng sẽ qua, như mốt váy ngắn dài
Những trí tuệ thông minh rồi sẽ thành lẩn thẩn
Có vẻ đẹp nào không héo úa, tàn phai?
.
Thời gian vẫn đi lạnh lùng, khắc nghiệt
Có kiệt tác hôm nay, mai đã bẽ bàng rồi
Bao thần tượng ta tôn thờ cung kính
Mưa nắng bào mòn còn trơ lõi đất thôi
.
Ở nơi nào kia, chiến tranh đang gầm rú
Những quốc gia nào đang thay ruột đổi ngôi
Trái đất mỏng manh và đáng thương biết mấy
Trước những mưu mô toan tính của con người
.
Giữa thế giới đổi thay và tráo trở
Anh yêu em. Ta nào thiết gì đâu
Thôi đừng bận tâm về những gì sẽ tới
Chỉ biết lúc này ta đang ở bên nhau
.
Ta dạt vào đâu đây, niềm đắm say ngây ngất
Tuyết trắng muốt đầu mùa. Những đỉnh tháp uy nghiêm
Hãy im lặng cho làn môi run rẩy
Nói những điều huyền bí của thiên nhiên
.
Tất cả sẽ qua đi. Chỉ tình yêu còn lại
Tình yêu giữ cho ta mãi mãi là Người
Nếu thế giới này không còn tình yêu nữa
Thì biết đâu trái đất đã tan rồi...
1990
ĐẾN VAC NA NHỚ NA - DIM -HIT -MET
Tôi đứng bên này Hắc Hải Bên kia là xứ sở Người Na-dim Hít-mét ơi . Đất quê nhà, Người thương nhớ khôn nguôi Vẫn khuất mù. Chỉ nước trời thăm thẳm Đi đày là một nghề gay lắm * . Mảnh đất xưa, nơi Người đứng gọi con Người chỉ nghe tiếng Người vọng lại Giờ xập xòe những ô xanh, ô trắng Bao người cha dắt con ra bãi tắm Tiếng họ cười vang Hắc Hải trôi qua và chẳng hề ngừng * . Phiến đá xưa, Người đứng nhớ quê hương Tôi ngồi chơi với đàn chim biển Những con sóng còn đây Đã chia với Người nỗi đau biệt xứ Đã hiểu cả những niềm tâm sự Người chưa kịp nói thành lời Tôi quỳ xuống, vội sờ vào mặt sóng Để nhận ra Người Na-dim Hít-mét ơi... . Tôi muốn được làm một con sóng nhỏ Vỗ sang bờ bên kia Khẽ chồm lên chân thềm đá nhà Người Căn nhà ở Xtăm-bun Con voi gỗ vẫn ôm Mơ-mét ngủ Và nhà tù. Tuyết suốt đêm rơi.. .. Ơi mảnh đất cách chia Mãi đến lúc chết rồi, Người mới được gặp lại Cũng không phải Người đâu, chỉ là một con tàu Con tàu mang tên Na-dim khẽ cọ mạn vào đất quê hương xứ sở Nghe nỗi sầu muôn đời thành sóng, vỗ trái tim đau Hắc Hải trôi qua và chẳng hề ngừng * . Nhớ Na-dim, tôi lại về Hắc Hải Tôi đi dưới vòm xanh, mênh mông nắng trải Thấy nỗi đau xưa của Na-dim dường như vẫn chưa tan Khắp thế gian này Bao quê hương còn cách chia, bao cha con còn cách trở Nên tiếng Người gọi con mãi mãi còn vang - Mơ-mét! Mơ-mét ơi! Mơ-mét... |
ĐEM TRẮNG
Tặng bạn bè xa xứ
.
Đêm trắng lạnh, có một người không ngủ
Nhớ quê hương mà chẳng thể trở về
Ngoài cửa sổ cây bạch dương biết thế
Trổ lên trời lặng lẽ đoá trăng quê...
1992
VỚI BẠN
Tặng bạn Văn
Nào ta cạn chén đi anh
Đời người mấy chốc mà thành cỏ hoa
Biết bao thành luỹ quanh ta
Nhắp đi, ngoảnh lại đã là khói sương
.
Nói gì đến chuyện văn chương
Cánh chim trong bão. Con đường không ga…
Cái thời ríu rít đã qua
Ngày mai còn lại biết là mấy ai?
.
Nhấp nhô toàn những thiên tài
Cuối cùng thơ vẫn ở ngoài tầm tay
Giữ gìn những gió cùng mây
Đã là mây gió thì bay về trời
.
Viết sao cho hết niềm người
Uống sao cho cạn nỗi đời đắng cay
Thì thôi còn một chén này
Rồi ra mỗi đứa lưu đày mỗi phương...
Matxcơva 2.1992
.
GỦI BÁC TRẦN NHUẬN MINH
.
Bỏ làng ra thành phố
Hai anh em thợ cày
Thân cũng như hoa cỏ
Hồn gửi vào gió mây
.
Người bảo bác theo Đỗ*
Em phải học Lý* thôi
Bác đã bay dưới đất
Em đành đi trên giời
.
Bác âm thầm chìm nổi
Cùng kiếp người lang thang
Em lông nhông bầu bạn
Với kiến đen chó vàng**
.
Bao nhiêu là giun dế**
Đã khiêng vác em lên
Tên tuổi em xủng xoảng
Những mõ ran trống rền...
.
Bác làm bông lau ngàn
Thả hồn vào hoang vắng
Khi buồn thì hát ca
Lúc vui thì im lặng
.
Em quẩy bầu trăng gió
Bác gánh bao nỗi người
Sóng đôi mà đơn độc
Đi mang mang trong đời***
.
Giờ thì em đã chán
Những vinh quang hão huyền
Muốn làm làn mây trắng
Bay cho chiều bình yên
.
Trả niềm vui cho cỏ
Trả nỗi buồn cho cây
Lại áo tơi nón lá
Ta về với luống cày
.
Đất trời thì chật hẹp
Làng quê thì mênh mông
Thung thăng em với bác
Ta cưỡi thơ ra đồng...
1998