UỐNG NHẦM THUỐC VẪN LÀNH BỆNH
Chuyện này hồi miền Bắc còn chiến tranh phá hoại (1965- 1972), mà có thật 100%, vì do anh Th, người trong cuộc tự kể ra.
Học xong Trung cấp địa chất, anh Th được phân công về Đoàn khảo sát địa chât TW, đóng tại Hà Nội. Do thường xuyên lên công tác ở các tỉnh miền núi Tây Bắc, anh rất thân với gia đình ông Vàng A Chéo, trưởng bản. Biết được bố của Th ở quê dưới xuôi cùng là xã viên HTX, cùng là bạn già, lại có bệnh phong thấp, ông Chéo đã hào hiệp cắt một phần lạng cao hổ cốt gia dụng để biếu; vì loại cao quý hiếm này đặc trị phong thấp. Miếng cao chỉ to hơn ngón tay cái, được Th bọc giấy vuông vức, mang về cất vào góc va li rất cẩn thận.
Rồi tiện thể có anh bạn về thăm quê, Th mừng đã có dịp may gửi cao về cho bố. Anh viết thư hướng dẫn cách sử dụng rất kĩ càng: cao thái mỏng, ngâm vào chai thủy tinh, với 1 lít rượu loại tốt cùng một ít mật ong, sau 1 tuần thì dùng được; khi rót rượu cao ra uống nhớ phải lắc lắc cho đều; mỗi lần 1 chén con, uống về đêm trước lúc ngủ…Qúy lắm; lúc nào đau nặng mới dùng…
Một tháng sau, Th nhận được thư bố, chuyện nhà chuyện cửa rất phấn khởi; mừng nhất là cao hổ cốt bố dùng tốt lắm, Mới uống vài ba chén mà bệnh nhức xương đau mỏi chân tay đã khỏi hẳn, bố khỏe lên nhiều, vẫn đi làm đồng đều đều. Hôm trước, bác cả cũng bị đau lưng nặng, bố thương quá, rót biếu bác 1 chén con, bác uống cũng lành ngay… Ôi, khỏi phải nói nỗi lòng người con xa nhà làm được một việc báo hiếu!
Nhưng rồi, mấy ngày sau sắp xếp lại va li, chuẩn bị cho một chuyến công tác, Th mới phát hiện ra miếng cao hổ cốt vẫn còn đây, mà do vội vã, anh đã gửi nhầm một cái má phanh xe đạp làm bằng cao su xốp, cũng to bằng và được bọc giấy cẩn thận, để vào góc vali, như miếng cao hổ…
CŨNG CẦN CÓ THUỐC DỔM
1-Chuyện hồi bao cấp ở miền Bắc khó khăn. Chị V chồng công tác xa, một mình lo cày bừa, cấy hái để có thu nhập từ HTX, nuôi ba con nhỏ và bố mẹ chông già mất sức lao động. Sức khỏe chị cứ giảm sút do suy nhược cơ thể, chứ không có bệnh gì. Anh chồng thương lắm, chỉ biết viết thư động viên và gửi một ít tiền trích từ lương tháng ít ỏi. Có lần anh nhờ người quen có thế lực, mua được mấy chục lọ thuốc bổ B12 và B1 gửi về cho chị bồi bổ. Thư anh hướng dẫn kĩ càng, cứ 1 lọ B12 trộn với 1 lọ B1 tiêm vào bắp tay mỗi ngày. Bác D, cán bộ y tá xã, đã trực tiếp tiêm cho chị đúng như hướng dẫn. Sau một tuần chị V khỏe hẳn ra, da dẻ đã hồng hào, tinh thần thì phấn khởi...
Nhưng B12 đã hết mà B1 vẫn còn mấy chục lọ. Bác D bảo cứ yên tâm, đã có cách: cứ 12 lọ B1 bằng 1 lọ B12, bây giờ ta tiêm 1 lần 13 lọ B1 thì cũng bổ như trước. Bác vốn đã có nhiều kinh nghiệm. Thế là 13 lọ B1 được dồn vào xi ranh lớn tiêm vào hai bắp tay…Chị V ngày nào cũng phải chịu một trận đau méo mặt, nhưng chả có làm sao cả. (?!).
2- Chú Kh làm Trưởng CA xã đã lâu. Giai đoạn cuối chú bị phe cánh đối lập bày mưu tìm cách hạ bệ. Chú bị vu cho đủ thứ tội: quan liêu, tham ô, lãng phí, hách dịch cửa quyền và nặng nhất là tội ái tình bất chính. Chẳng những bị mất chức mà còn bị bà con gần xa chê cười; cô vợ không thông cảm, không thương, lại còn cằn nhằn cẳn nhẳn suốt ngày…Chú Kh căm uất lắm, chả thiết sống nữa. Chú quyết lấy cái chết để minh oan cho mình. Đã quyết là làm, “cho chúng mày biết tao là ai”. Chú bí mật mua góp dần đươc 50 viên thuốc ngủ. Rồi dịp may thuận lợi đã đến. Hôm ấy, vợ và hai con về bên ngoại chơi, bảo là đi 2- 3 ngày, các cháu đang nghỉ hè mà. Chú viết bức thư tuyệt mệnh, chiêu tuyết cho thanh danh của mình. Lại tự nấu một bận ăn ngon, coi như là…ăn yến. Rồi tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ đồ đẹp nhất, chải tóc tai; rồi thắp hương khấn vái; rồi buông màn, mở quạt, uống cả gói thuốc ngủ và ung dung nằm bắc tay qua trán, để thanh thản ngủ ngon và đi về cõi thiên thu…
Hai hôm sau vợ con về thấy chú Kh đang ngủ say mê mết, đến nỗi đái dầm ra cả quần, lay mãi không tỉnh dậy cho. Sau rồi hiểu ra cơ sự…Chú được kịp thời đưa đến BV cấp cứu, mấy ngày thì bình phục.
Thực ra họ cũng có dùng thuốc thật trộn vào một ít. Nếu là thuốc thật, anh uống một lần nhiều vậy là…quá lãng phí đấy. Bác sĩ Q trực tiếp điều trị nói đùa với chú Kh.
Tôi tính đã “hành sự” thì phải dứt khoát, phải triệt để…tức là không thể cứu được nữa. Ai ngờ… cửa hàng dược BV tỉnh mà lại làm ăn như thế!
Chính bác sĩ Q đã kể lại tường tận câu chuyện này cho chúng tôi nghe.
Phạm Văn Chữ
Sưu tầm và biên soạn