( Sưu tầm và sáng tác)
BẢN LĨNH ĐÀN ÔNG
Nhóm các bà sồn sồn ra công viên tập dưỡng sinh túm tụm buôn dưa lê. Một bà bảo:
- Này các mẹ, tôi vừa vào mạng In-tờ-nét đọc được bài viết, chắc là của một tay bác sĩ kiêm nhà văn hay sao í. Tay này khoe có một lão già gân hơn 70 tuổi dám cưới vợ trẻ, vì răng lão ấy chắc và đều như bắp. Tay bác sĩ nhà văn kết luận chắc nịch: Già cỡ nào cũng lấy được vợ tuốt, nếu răng còn chắc, hí…hí….vì ”Răng chắc, c… bền”. Quái, sao bây giờ tôi mới biết điều này ta?
Một bà khác nói tỉnh bơ:
- Úi xời! Bà lạc hậu quá. Ở quận X còn có Phòng khám Bản lĩnh đàn ông, chuyên khám răng cho mấy ông già 60, 70 tuổi còn máu me kia kìa. Nhưng phải là các ông có giấy tờ chứng minh vợ mất rồi, hoặc độc thân cơ.
- Thế phí khám bệnh bao nhiêu?
- Nếu ông bác sĩ kết luận OK, thì phải trả 2 triệu. Nếu ghi từ Stop thì thôi, không tốn đồng nào hết.
- Sao chỉ khám răng mà lại đánh giá chính xác được bản lĩnh đàn ông nhỉ?
- Thế người ta mới thu phí 2 triệu. Khó cực, đâu phải bác sĩ chuyên khoa răng nào cũng khám được.
- Thảo nào, các cụ xưa chả dạy ”Cái răng cái tóc là góc con người”, cấm có sai. Các cụ ý tứ lắm, không dạy tèm lem bỗ bã như thời nay đâu. Cái góc con người là các cụ ám chỉ cái “góc kín” ấy, cái góc “bản lĩnh” ấy. Chứ góc của cái sự đẹp lộ thiên thì sờ sờ ra đấy, ai chả biết mà phải dạy.
- Hai hàm răng quan trọng số 1, gọi nôm na là cái máy xay. Thứ gì đi vào dạ dày đều phải qua cái máy xay cho nhuyễn. Không có cái máy xay, một là nuốt trọng, nuốt chửng, hai là rặt húp cháo, có chất mẹ gì? Làm gì có chất bổ mà nuôi bản lĩnh được, hả mấy mẹ?
- Nghe nói Phòng khám Bản lĩnh đàn ông ngày nào cũng đông nghịt người tới khám. Người khám phải đăng ký trước cả tuần, ghê…
***
Bẵng đi dễ đến nửa tháng, chiều nay các bà sồn sồn tập trung ở công viên đông đột xuất, chuyện nổ như pháo rang. Các bà đến chúc mừng một bà bạn ngoài năm mươi tuổi vừa cưới ông bạn hơn 60 tuổi. Vẻ mặt mãn nguyện, bà vừa cưới chồng hồ hởi khoe:
- Gớm, nhờ có các chị bữa trước bật mí chuyện răng lợi, em liền quyết cái rẹt, dụ lão bạn trai em đi ăn gỏi vịt. Em kêu đĩa gỏi tú hụ, toàn cổ cánh. Lão nhai xương rốp rốp, nghe mà ham. Nhưng em nghi lão đeo răng giả. Sau đó em còn kêu cho lão ly trà đá tổ mẹ, lạnh buốt buồn buột, lão ực phát hết, răng cỏ chẳng ê iếc gì, tài!
- Em quá thông minh, chúc mừng em, chúc mừng em! Quá là trúng số độc đắc!
- Chưa đâu mấy chị ơi, em vẫn chưa yên tâm. Sáng hôm sau, em lại dụ lão đến Phòng khám Bàn lĩnh đàn ông. Hai giờ chờ đợi hồi hộp, lão ra khỏi phòng khám với kết quả OK. Trời!... Chúng em mừng quá chạy biến luôn. Mãi sáng nay mới sực nhớ ra chưa trả tiền bác sĩ. Thế là em phóng vội tới phòng khám đưa phắt bác sĩ năm triệu, gọi là thưởng nóng. Hí…hí…
- Em cho các chị số điện thoại bác sĩ và địa chỉ phòng khám luôn đi!
- Vâng. Ông bác sĩ còn dặn em, nếu bạn bè bà muốn biết khả năng… của bạn trai, xin bà bảo họ đến gặp tôi. Họ chỉ cần nói: Ông bạn tôi kiểm tra… răng. Thế là đủ kín đáo.
Các bà vỗ tay đôm đốp:
- Đúng quá các mẹ! Mình già rồi, từ nay những chuyện khó nói là phải nói tế nhị, lịch sự tí nhá. Nói huỵch toẹt quá, thô quá con cháu nghe thấy, chả bõ chúng nó cười cho… Răng chắc… Hí…hí…
Bỗng mụ nào đó choang choác:
- Khổ, chả bù cho tôi. Tôi thì chỉ mong răng lão nhà tôi rụng bớt đi vài cái. Vậy mà mãi chả thấy rụng cái mẹ nào sất. Răng chắc quá cũng… khổ lắm, đừng có mà giàu trí tưởng…bở. Hí…hí…hí…
CÁO GIÀ
Vợ sếp đã ngoại tình nhoay nhoáy lại còn nghĩ ra nhiều chiêu rất tệ lậu để chồng chán ngán phải li dị. Nhưng sếp cứ tỉnh queo, phớt lờ. Cánh đàn ông trong cơ quan nghe chuyện của sếp điên tiết. Mười người thì cả chục người rỉ tai nhau: Nhục! Quá nhục! Phải tay tôi, xong phắt, ký đơn li dị cái rẹt. Sếp phong độ, chức quyền đầy mình, tiền bạc nhiều như quân Nguyên, quơ tay một phát, dính cả chùm em chân dài… Thế mà…
Một bữa đi làm về tới nhà, nghe Ôsin bảo có người gửi cho sếp một hộp quà. Mở hộp, sếp thoáng cau mày: Một bức tranh vẽ chân dung sếp to tướng, miệng cười nham nhở, trên đầu mọc 4 cái sừng vắt vẻo. Sếp lấy bút vẽ thêm hai cái nữa, thành 6 sừng tất cả. Trên mỗi cái sừng, sếp tô đậm một hàng chữ số. Xong xuôi, sếp treo tranh lên chính giữa bức tường trong phòng ngủ.
Vợ sếp bước vào phòng ngủ, giật bắn người, mặt tái dại khi nhìn thấy bức tranh. Vợ sếp chưa kịp trấn tĩnh đã nghe sếp hỏi, giọng rất vui:
- Sao, em trông đầu anh có giống đầu con tuần lộc của ông già Nô-en không? Anh nhờ em một việc, em kiểm tra xem các “mã số” trên mỗi cái sừng kia đã chính xác chưa? Em đặt hàng tay họa sĩ nào mà vẽ đẹp quá, mỗi tội thiếu của anh hai những….hai cái sừng vậy? Em gian lận vừa vừa thôi nhá, hi…hi…
Vợ sếp tí nữa ngất xỉu, vì “mã số” trên mỗi cái sừng chính là những số điện thoại di động…
Đến nước này thì vợ sếp đành phải ngửa bài mo nang mặt dày:
- Làm sao anh có thể biết số điện thoại của người ta?
Sếp đủng đỉnh:
- Tất nhiên là những cô “bạn chí thân” của anh đưa những số điện thoại ấy cho anh, chứ còn ai nữa. Đó là 6 cô vợ của 6 “người ta” đấy. Em có muốn làm quen với các cô ấy không, số điện thoại của các cô ấy đây này. A lô….A lô….Huệ, Lan, Hồng, Cúc, Nhài, Bưởi ơi! Anh đây! Chụt…chụt…( hôn điện thoại).
Hí…hí…hí…
Sài Gòn, Noel 2011
VDC
( Còn tiếp)