Con người sinh ra đều có danh phận.Lớn lên cùng với sự hiểu biết. Khi trưởng thành biết đàm luận với nhau về việc của Trời. Tranh luận với nhau về sự hình thành của đất. Cãi lý với nhau về thân phận mỗi người. Các Danh Nho thường nói đó là : “ĐÀM THIÊN, THUYẾT ĐỊA, LUẬN NHÂN”.
Mọi người sinh ra đều được làm người. Ông bạn tôi cũng thế.Tôi và Ông cùng vào nghề Kế toán.Từ thuở Hàn vi, cùng ở một Bộ. Tôi làm việc một Công ty ở Miền Bắc. Còn ông làm việc ở một Công ty Miền Trung. Chức vụ ngang nhau cùng làm cấp trưởng. Hàng tháng hội nghị ngành, gặp nhau , tay bắt mặt mừng, kiệm lời nói ít.
Vào thập kỷ 80 của thế kỷ trước, cùng được đi thành phố Hô Chí Minh để nâng cao tay nghề và đều được Bộ Tài chính xếp vào hàng loại Kế Toán Trưởng giỏi. Số phận rủi run tôi gắn bó với ngành . Còn ông, ông được vinh thăng lên làm lãnh đạo : Giám đốc Công Ty , Tổng Giám đốc Tập Đoàn , Rồi Chủ tich Hội Đồng Quản trị Tập đoàn . Tôi cũng chẳng hiểu vì sao ông được lên nhanh như thế?
Tôi thường tếu táo khoe với bạn bè : “Tao đã học cùng với nó, tao còn giúp nó tính Vốn Lưu động tự có và coi như tự có trong bảng Tổng Kết Tài Sản (Bảng cân đối thu chi), tao dám chắc tao giỏi hơn nó ...Thế mà bây giò nó lên như diều gặp gió... Như có người túm tóc kéo nó lên..” Con người có số thật!
Tôi đã dám xưng tao và gọi ông bằng nó trước bạn bè cùng trang lứa để thể hiện niềm kiêu hãnh là mình có ông bạn làm to như thế , Tôi cũng chẳng dám nhờ vả gì, của đáng tội vì tôi biết nghĩ nếu có mở lòng là quen biết ông để viết thư nhờ vả này nọ, chắc gì ông đã nhớ cái thuở hàn vi để giúp?”
Mỗi khi được nghe ông đăng đàn diễn thuyết, lời lời như nhả ngọc phun châu...Miệng kẻ sang có gang có thép. Tuy nhiên, đôi lúc tôi cũng vẫn nhận ra trình độ hạn hẹp của ông và đã có nhiều khi nói hớ- cả trong lúc giao tiếp , cũng như trong quản lý- Tiền nhân dạy không sai : “Để là Đất nặn lên thành Bụt”, với danh phận mình chỉ biết thế. Ông có nói sai cứ phải im lặng cho qua, nếu có dũng cảm lắm cũng chỉ dám nhếch mép cười ! Vì ông nói đều theo tinh thần nghị quyết ! Của đáng tội nghe đâu, đã có những hội nghị thượng định bàn đến chuyện cho ông nghỉ nhưng chín người mười ý, lại có ý kiến cho rằng thay ông thì ai làm…thế là ông vẫn mặc nhiên tồn tại…
Thu nhập của ông cao chất ngất, còn tôi chỉ có mấy đồng lương còm ! Nếu có so sánh là chuyện vô duyên ? Ông là cán bộ cấp cao đi làm bằng xe nhà nước, ở nhà cao tầng khang trang.Không bao giò thiếu điện thiếu nước! Còn tôi tuy không phải nhà tranh vách đất...nhưng điện nước vẫn thường bị cắt... Nay biết tin Ông thôi giữ chức Chủ tịch Hội đồng . Thật lòng tôi cũng có buồn đôi chút, muốn chia sẻ cùng ông. Cũng biết rằng, tuy không phải ông bị cách chức nhưng như thế cũng thể hiện năng lực còn thiếu nên không hoàn thành nhiệm vụ nên phải ra đi. Đúng ngày thành lập Đảng (ngày 3-2) ông phải rời vị trí.
Chắc ông cũng có nhiều suy tư suy nghĩ. Nhưng biết làm sao được, Ông đã một thời được nổi đình nổi đám . Ông vè Bộ vẫn được phân công nhiệm vụ, thế là được rồi, không phải ngồi chơi sơi nước. Ông là người được đảm nhiệm trọng trách và làm việc lâu năm nhất trong một ngành chủ chốt . Trong thời gian ông làm cương vị lãnh đạo, tôi biết ông cũng là người có nhiều cố gắng, “Cần cù bù thông minh” đã lãnh đạo Tập đoàn làm được nhiều việc, Một Tập Đoàn mạnh mang tầm cỡ Quốc Gia đã có sự phát triển mạnh mẽ. Thế cũng là vẻ vang cho Ông lắm rồi. Tuy nhiên đi kèm đó, Ông đã cũng đem đến cho tập đoàn có nhiều tai tiếng, là tập đoàn liên tục không hoàn thành các mục tiêu phát triển cũng như đảm bảo đủ cho tiêu dùng và sản xuất nước nhà .Tập đoàn cũng đã liên tục trở thành tâm điểm chú ý của dư luận, vì đã có nhiều sai sót trong quản lý, người dân còn biết tập đoàn triền miên đòi tăng giá để người dân luôn phải sống trong tâm trạng bức xúc.
Cũng chính ông đã góp phần làm tập đoàn này có con số lỗ khủng khiếp lên đến con số hàng mười mấy chục ngàn tỷ đồng . Trong quản lý có lẽ ông không biết liệu cơm gắp mắm. Lỗ khủng khiếp như vậy vẫn dấu diếm được để đi vay tiền về trả lương cho người lao động vào loại cao nhất nhì trong nước, và như thế ở vào hàng ngũ lãnh đạo như ông mới được lĩnh lương vào loại cao hơn Thủ tướng. Ông còn cho phép, Tập đoàn được đầu tư ra ngoài ngành để tăng thu nhập, nhưng thật không may cho ông, ông đã thất bại liên tục trong phương diện đầu tư này.
Mãi đến bây giờ ông mới nhận thấy sai lầm và phải cho tiến hành gấp rút giảm đầu tư ngoài ngành, và cái điều ông không muốn đã đến,ông đã “an toàn” ra đi.Đại thi hào Nguyễn Du đã có câu đúc kết : “ Bắt phong trần phải phong trần. Cho Thanh cao mới được phần thanh cao!” Hoặc nhân tình thế thái : “Sông có khúc, Người có lúc”...
Bây giờ ông đã đến lúc thể hiện đúng “Năng lực” mình. Năng lực chỉ có thế muốn làm cho tốt hơn nữa cũng là điều khó khăn ! Nhà nước đã xác lập “điểm dừng” cho ông!
Qua vụ việc của ông lại phải ngẫm ngợi không biết các nghành các cấp có còn nhiều trường hợp như vậy không không...? Nếu còn thì đó là nhưng tai họa cho dân cho nước….
CHUYỆN BÍ THƯ “TỪ QUAN”
Ông là Bí thư TP… ( Ở Q N) Ông đã trải lòng mình là ông sẽ nghỉ hưu trước 2 năm. Đây là một việc làm quý hiếm ở nước ta.
“Tôi nghỉ làm cũng là việc bình thường thôi. Tôi nghỉ để những người
trẻ có cơ hội khẳng định mình. Tôi có làm thêm vài năm nữa thì cũng không
giải quyết được việc gì”. Có lẽ hiếm có nhưng người có tư duy thức thời như
ông Bí thư thành ủy này…
Đảng bộ TP sẽ tiến hành bầu cử nhiệm kỳ mới và ông đã có đơn xin nghỉ. “Năm 2013, tôi đã xin nghỉ nhưng tổ chức không đồng ý, lần này tôi quyết tâm xin nghỉ vì cảm thấy mình đã già, có làm thêm vài năm nữa thì cũng không giải quyết được việc gì”, ông đã khẳng định như vậy.
Ông cũng cho rằng . “Vì mình cảm thấy không còn đủ sức và minh mẫn để gánh vác, nhiều người trẻ bây giờ giỏi hơn tôi nhiều nên tôi nghỉ hưu trước cũng là tạo điều kiện cho họ phát huy năng lực của mình. Mình làm lâu năm nhiều khi theo một lối mòn nên nhiều cái mới mình không thể dung nạp và tiếp thu nên dễ lạc hậu”.
Một người dân thành phố cho biết, ông lựa chọn nghỉ hưu trong lúc ông ở “đỉnh cao sự nghiệp” đó là điều tốt, để tên tuổi của ông còn được người dân mến yêu mãi mãi.
Theo “lý lịch trích ngang”, ông sinh năm 1957.( Đinh Dậu) Xem Vòng giáp cuộc đời tuổi Dậu của ông, cả đời sóng gió, chìm nổi lênh đênh. Thời ấu thơ có thể nói vừa cất tiếng khóc chào đời đã phải đối mặt với lắm khó khăn. Như gia đình túng bấn, cha mẹ mệt nhọc bởi kế sinh nhai, ăn bữa sớm lo bữa tối. Thời thanh niên dựng nghiệp gian nan, tuy nhiên những dày vò khó khăn cũng không đề bẹp được ý chí của ông, ông bình tĩnh sáng suốt tỉnh táo trước mọi khó khăn thách thức. Vì ông mang bản chất con gà nên rất kỹ tính, có tính cảm thụ nhạy bén, suy nghĩ thấu đáo, rất giầu tính liên tưởng, biết dự báo trước mọi sự việc, giầu tính cộng đồng, biết tin sùng lý tưởng, biết gửi gắm tiền đồ cá nhân vào mục tiêu cao xa. Giầu đức tính nhẫn nại kiên tâm mong chờ cơ hội thành công. Ý thức tự thân khá mạnh mẽ,không thích gò bó ràng buộc : “thà làm đầu gà chứ quyết không làm đuôi phượng”.Tổng cộng ông có 21 năm nắm giữ chức danh chủ chốt của thành phố từ Chủ tịch thị xã đến Bí thư hiện nay.
Một vài dấu ấn mà ông để lại đối với thành phố như tổ chức “Phố cổ không tiếng động cơ xe máy”, chủ trương không dùng túi ni-lon ở Cù Lao nọ, vận động cán bộ đi làm bằng xe đạp...
Ông được Nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng lao động vì có nhiều đóng góp, giữ gìn và phát triển đô thị cổ …. Với sự góp sức của ông, khi thành phố còn là thị xã … đã được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới.
Viết đến đây tôi cũng tự đặt câu hỏi, trong cuộc sống còn nhiều người tham quyền cố vị việc ông bí thư thành ủy “từ quan” càng thấy quý hiếm vô cùng.
Sự “từ quan” của ông chắc để lại nhiều nghĩ suy cho những người đương chức đương quyền, đức cao vọng trọng….
Trên đây là hai mẩu truyện có thực mà tôi được chứng kiến từ thực tế cuộc sống…Nếu có sự trùng hợp với cụ thể ai đó thì mong mọi người hiểu cho tôi đây là một truyện ngắn có hư cấu và có dựa vào nguyên mẫu có thực ở đâu đó, hoàn toàn chỉ mang ý phê phán những việc không nên có hoặc ca ngợi những việc tốt nên làm nên phát huy , chỉ có vậy thôi….