Trang chủ » Tin văn và...

VĨNH BIỆT NHÀ THƠ CHIM TRẮNG

Theo TTO
Thứ năm ngày 29 tháng 9 năm 2011 12:51 PM
 
TTO - Sau một thời gian lâm bệnh, nhà thơ Chim Trắng mất tại nhà riêng lúc 19g ngày 28-9. Lễ viếng bắt đầu từ ngày 29-9 tại nhà riêng (Biệt thự D 18/17 P. Thuận Giao, Thị xã Thuận An, tỉnh Bình Dương).
Lễ động quan lúc 10 giờ ngày 1-10-2011, sau đó hỏa táng tại nghĩa trang Chánh Phú Hòa, Bến Cát, Bình Dương.

Nhà thơ Chim Trắng tên thật là Hồ Văn Ba (theo họ mẹ) sinh năm 1938, quê Bến Tre. Ông tham gia hoạt động cách mạng từ phong trào “Bảo vệ hòa bình” của luật sư Nguyễn Hữu Thọ năm 1955, bút danh Chim Trắng cũng ra đời trong giai đoạn này. Ông từng bị chính quyền Ngô Đình Diệm bắt giam giữ hai lần ở Mỹ Tho và Sài Gòn. Đầu năm 1961ông trốn ra khỏi nhà tù ở Sài Gòn, vào chiến khu, làm công tác thanh niên, làm báo, viết báo, làm thơ…
Các tác phẩm thơ của Chim Trắng đã xuất bản: Có đâu như ở miền Nam (in chung với Lê Anh Xuân, Viễn Phương, NXB Thanh Niên, 1968); Tên em rực rỡ vô cùng (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1971); Đồng bằng tình yêu (Hội văn nghệ giải phóng miền Nam Việt Nam, 1973); Một góc quê hương (NXB Văn nghệ giải phóng Hà Nội, 1974); Những ngả đường (NXB Văn nghệ, 1980); Dấu vết nhỏ nhoi (NXB Văn nghệ, 1984); Khi tình yêu lên tiếng (NXB Mũi Cà Mau, 1987); Có một mùa thu trong (NXB Văn nghệ, 1990); Thơ Chim Trắng - Cỏ gai (NXB Trẻ, 1998); Hát lời cỏ hát (NXB Hội Nhà Văn, 1999); Nhân có chim sẽ về (NXB Trẻ, 2006); Cỏ khóc dưới chân tôi (NXB Hội Nhà văn 2008)…
Nhà thơ Chim Trắng nguyên là Tổng biên tập Tuần báo Văn nghệ TP.HCM từ năm 1995- 2006. Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam năm 1981 cho tập thơ Những ngã đường.
T.N.T

TNcom xin chia buồn đến gia quyến Nhà thơ và cầu mong linh hồn ông thanh thản cõi vĩnh hằng

MỘT SỐ BÀI THƠ CỦA CHIM TRẮNG

MỘT ĐÊM LÀM KẺ XA NHÀ

Những ngày buồn thả chơi rong
Lắc lư võng nhớ về sông quê nhà
Nhìn chân nhớ thuở đi xa
Ngửa bàn tay nhớ cành hoa ven đường
Giật mình nhớ đất đai rung
Khói nhang cho nhớ não nùng thịt da.
Một đêm làm kẻ xa nhà
Một ta rừng thức một ta nhớ tràn
Muốn làm một kẻ tha hương
Đi đâu ư ? Những ngã đường đã qua
Buồn-vui một góc quê nhà
Tha hương cho nhớ đâu là quê hương.
 

NÓI SẢNG
Lên núi lần này không thấy núi
Lá không rừng lá cũng thật thà xanh
Mây quấn bên tôi mà tôi nghĩ quẩn
Nắng đang sương khói cứ xa – gần.
Hóp một chút thôi rồi gục chết
Bạn tôi thấu đáo ngã lăn cười
Ai đắp cho tôi ngàn mảnh vỡ
Từ một vì sao lạc xuống lòng tôi ?
Tôi biết tôi say lỡ lời nói vậy
Sao đâu sao rụng giữa ban ngày
Còn chiếc lá kia nằm giãy giụa
Quá cực lòng lăn nhẹ xuống môi tôi.
Lên núi tập ngồi trơ như đá
Gió không hương mưa nắng không hồn
Cúi xuống ngực hôn lên từng lá biếc
Chạm phải môi mình – chiếc lá khô cong.
Tôi biết tôi say mà nói sảng
Ngủ một giấc rồi cứ tỉnh như không
Tôi có gì đâu mà mất cả
Dọc đường đời tôi xí được nỗi buồn trong
 

SÔNG NHỚ
Qua sông là để tới một bến đò
Giã từ tiếng sóng
Cửu Long Giang – lửa đuốc phía kia là...
Loạt đại liên chiều ấy...

Những cánh rừng xa lạ,hoang sơ
Dò tìm, thử từng chiếc lá để còn ăn
Ngồi bên suối để còn ta róc rách
Cúi xuống soi gương chẳng gặp tóc xanh mình

Mẹ còn lượm từng miểng bom đâu đó
Sóng bạc đầu bầm đỏ ở đâu đây
Nhớ ở rừng đêm đêm nhớ vậy
Sông không trước mặt mình nhớ bờ bãi ở sau lưng

Tạc đạn nổ trong hầm, em ta máu đổ
Cửu Long Giang sóng vỗ cứ vô cùng
Xin Mẹ đừng nhìn con như thế nữa
Đừng nhìn con đôi mắt đỏ rưng rưng !