Trang chủ » Truyện

TIẾNG HÁT TRÊN BÃI HOANG

Kim Ba
Thứ hai ngày 15 tháng 12 năm 2008 12:00 AM
 Truyện của KIM BA

Anh Cào Cào xoay mình từ phía nửa bên này sang phía nửa bên kia thân cây Lứt. Đôi râu của anh ngọ ngoậy một cách nóng nảy! Anh lầm bầm nói một mình:
- Được rồi, được rồi! Tới sáng sẽ biết tay ta, bọn Dế kia... Có gì hay ho mà cứ hét mãi, điếc cả tai...

Thật ra, “bọn Dế” đâu có “hét” mà là đang ca hát đó chớ! Chẳng qua anh Cào Cào bị mất ngủ nên đâm ra bực bội đó thôi. Anh mới thay đổi chỗ ở từ bên kia sông sang bụi cây Lứt um tùm mọc trên bãi hoang bên này sông. Do “lạ chỗ” nên anh bị mất ngủ chứ có phải tại tiếng hát của Dế đâu!

Chẳng phải tiếng hát rộn rã của Dế đêm đêm vọng tới khiến anh nảy ra ý định dọn nhà sang bên này đó sao? Anh nghĩ có lẽ bên này chắc vui lắm, đẹp lắm!

Anh nhớ lại...

- Anh điên à, anh Cào Cào? - Kim Quýt vừa nghe anh thổ lộ ý định đã kinh ngạc đến mức dựng ngược đôi râu - Anh liệu bay được bao xa? Mà mặt sông rộng mênh mông như vậy! Theo em, anh cứ sống bình yên ở đây, là hơn!

Anh đã trả lời một cách nóng nảy.

- Ối, chăm chỉ đẻ trứng như cô thế là tốt rồi, cô Kim Quýt! Đối với tôi, một cây Keo để làm chỗ ở thế này không đủ đâu! Tôi phải bay, phải khám phá thế giới kia!

Bọ Hung vừa ló đầu lên khỏi đống đất mùn dưới chân cây Keo, kịp nghe được mấy lời oang oang của Cào Cào, lẩm bẩm:

- Khám phá à? Khám phá là gì?

- Chẳng có gì ở bên ấy để khám phá đâu, anh Cào Cào ơi! - Ong Tò Vò đang chăm chú tìm bắt sâu cũng nói chêm vào, giọng nghiêm túc - bên ấy là bãi hoang, chỉ có trẻ con hay tới đá bóng thôi! À, còn có cái chòi của ông chăn Vịt!

- Vịt, Gà gì ở đây? Tôi muốn nói mấy anh nhạc sĩ, ca sĩ Dế kia mà...

- Đố anh tìm ra họ, thật đó! Tôi bay qua đó mỗi ngày cả trăm lần, căng mãi mắt ra tìm mà cũng chẳng thấy... - Ong Tò Vò nói.

Mấy lời nói của Ong Tò Vò đã khiến cho anh Cào Cào phải đắn đo suy nghĩ, dù xưa nay anh vốn dĩ chẳng nghe ai đến nửa lời. Tính anh là vậy! Song ai cũng biết Ong Tò Vò - họ nhà Ong - có đôi cánh rất khỏe! Họ bay như máy bay vậy! Việc một ngày Ong Tò Vò bay qua bãi hoang hàng trăm lần là có thể. Bởi công việc của Ong Tò Vò là chữa bệnh cho cây mà. Nên nơi nào có sâu là... y như có mặt Ong Tò Vò!

Nhưng bay sang đó cả trăm lần mà chưa gặp một nhạc sĩ Dế nào - điều nầy mình có nên tin không nhỉ - anh Cào Cào tự hỏi.

Nhưng rồi tiếng hát đêm đêm của Dế cứ vọng sang lại làm anh mê mẩn, lôi cuốn anh, làm cho tâm trí anh bứt rứt, không lúc nào được yên.

Cuối cùng, anh quyết định từ giã nơi ở cũ trên cành Keo xanh tươi đầy đọt non mơn mởn để làm một chuyến phiêu lưu: cất cánh bay qua sông. Ôi, thật là... Nghĩ lại, anh còn cảm thấy bàng hoàng... Dòng sông rộng hơn anh tưởng rất nhiều! Anh phải cố hết sức mới vượt qua được mặt sóng nhấp nhô lấp la lấp lánh ánh mặt trời. Cũng may, nhờ có ngọn gió từ phía sau thổi tới nâng giúp đôi cánh, anh bay qua được mặt sông. Không có sức bay xa hơn, anh đáp ào vào một đám Lác mọc ven bờ sông có những chiếc lá bạc phếch vì phủ dầy một lớp bùn khô. Anh phải nghỉ một hồi lâu để lấy lại sức rồi mới tiếp tục bay vòng trên bãi hoang tìm chỗ trú thân. Anh chọn một bụi Lứt um tùm và quyết định chọn làm nơi ở mới của mình... Việc đầu tiên là anh nếm thử mấy đọt non. Chà, không được ngon lắm, khá cứng và hơi chát. Nhưng không sao...

Thiệt tình mà nói... anh có thất vọng! Trên bãi hoang chỉ toàn Cỏ mọc chen chúc cùng những đám Mắc Cỡ đầy gai màu nâu trông phát sợ! Chỉ rải rác đây đó có vài bụi Lứt cao cao. Thậm chí, căn chòi ông chăn Vịt - như lời Ong Tò Vò nói - cũng chẳng thấy đâu. Nhưng có lẽ do bãi hoang rộng quá nên anh cũng chưa xem xét hết...

Vậy thôi! Các anh chàng Dế - như anh hình dung, là những nhạc sĩ lịch lãm, tài hoa - thì chẳng thấy đâu cả!

Anh Cào Cào cảm thấy chán nản quá! Vương quốc của tiếng hát êm đềm quyến rũ đêm đêm là đây sao? Mấy chú Bò lơ đễnh gặm cỏ hình như cũng chẳng thèm để ý đến thắc mắc của anh.

Chao ôi! Nhưng bay trở qua sông để về nhà cũ thì anh, thú thật, chẳng dám! Thôi, cứ ngủ lại một đêm rồi tính sau... Bây giờ anh mới thấy tiếc là mình chẳng chịu nghe lời khuyên của Ong Tò Vò, nhưng biết sao, dù sao thì cũng đã lỡ bay sang bãi hoang nầy rồi...

Anh Cào Cào định bụng sẽ đánh một giấc thật ngon để bù lại những vất vả lúc ban chiều nhưng khi anh chuẩn bị ngủ lúc màn đêm vừa phủ xuống thì tiếng hát của Dế lại rộn ràng cất lên khắp cả bốn phía...

Tiếng hát vang vang của Dế khiến anh ngỡ ngàng... Ban đầu, anh thích thú lắng nghe! Tiếng hát của Dế như bọc lấy anh! Chưa bao giờ anh được sống một lúc trong nhiều dòng chảy âm thanh náo nhiệt, rộn rã và êm đềm đến thế.

Đó là tiếng hát ngợi ca bầu trời đêm thăm thẳm rải đầy sao, càng về khuya sao càng lấp lánh làm bắn ra nghìn vạn tia sáng có màu sắc lung linh...

Anh Cào Cào bèn chọn một vì sao đang nhấp nháy qua kẻ lá và ngắm thật lâu... Ừ, có vậy thật!

Tiếng hát của Dế còn ngợi ca những hạt sương mát lành do những nàng tiên xinh xắn mang xuống ban tặng cho muôn loài...

Anh Cào Cào bèn nhấm nháp một giọt sương vừa tựu trên một chiếc lá non. Ừ, đúng, chẳng những mát mà còn ngòn ngọt nữa!

Dế lại hát về những làn gió đồng mơn man thoảng vị nước sông đêm rượi mát làm dịu lại tâm hồn... Ờ phải, nghe hay thật... Anh ngẫm nghĩ... Đúng, gió thơm mùi phù sa thật...

Nhưng rồi Dế cứ hát mãi, hát mãi khiến anh Cào Cào đâm ra bực mình từ lúc nào chẳng biết. Đến khi nghe Dế ngợi ca những bụi cây Mắc Cỡ... thì anh Cào Cào bực bội thực sự. Những bụi cây Mắc Cỡ đầy gai này thì anh có lạ gì! Lỡ dại mà sa vào đó thì chỉ có nước... rách cánh! Bọn Dế này nhảm nhí quá!...

Chính vì vậy nên vừa trở mình trên thân cây Lứt, anh Cào Cào vừa đe: “Tới sáng sẽ biết tay ta, bọn Dế kia”... Thì cũng vì quá bực mình nên dọa thế thôi, chứ từ khi hạ cánh trên bãi hoang này, anh có gặp anh chàng Dế nào đâu, thậm chí chỗ ở của Dế anh còn chưa biết nữa là...

Rồi anh ngủ thiếp đi trong cơn mệt mỏi kéo dài...

Anh Cào Cào choàng tỉnh khi mặt trời đã lên cao.

Tiếng Dế vẫn âm vang bên tai anh dường như càng rộn ràng hơn nữa. Anh khẽ nghiêng mặt ngắm cảnh vật. Sau một giấc ngủ tuy ngắn ngủi song cũng làm cho bao nhiêu bực dọc bay biến hết. Đôi râu của anh giương lên để nắm bắt từng làn gió, từng hơi ấm; thậm chí ghi nhận cả những thay đổi nhỏ nhoi về hình dạng, về màu sắc... chung quanh. Ồ, ngày hôm qua nữa, cảnh vật sáng nay dường như mới lạ hẳn! Dường như có ai đó vừa lau đi một lớp cỗi cằn để trả lại cho mỗi cái lá một ánh phơn phớt non xanh...

Dàn đồng ca Dế chợt hát rằng:

Tên Chị là Mắc Cỡ

Chị dịu dàng làm sao

Thân chị đầy gai nhỏ

Nhưng chẳng làm ai đau...

Quanh anh Cào Cào là muôn ngàn hạt sương, to có, nhỏ có và tất cả đều nhấp nháy bởi trong mỗi hạt sương đều có một mặt trời nhỏ long lanh tỏa sáng! Tất cả như đang nhìn anh Cào Cào một cách nghịch ngợm. Anh Cào Cào chọn một hạt sương to để lấy nước rửa mặt và nhân đó, điểm tâm luôn bằng cách nhấm nháp một cái lá Lứt non. Đúng là không ngon bằng lá Keo nhưng không sao, rồi cũng quen thôi.

Ơ, mà bọn Dế vẫn còn hát về cây Mắc Cỡ à? Thử nghe kỹ xem sao...

Dàn đồng ca Dế lại hát rằng:

Tên Chị là Mắc Cỡ

Nở những đóa hoa hường

Mỗi sợi tơ nho nhỏ

Lại đính một hạt sương

Tò mò quá, anh Cào Cào ghé mắt nhìn xuống. Thì ra quanh bụi Lứt “nhà” anh cũng mọc đầy cây Mắc Cỡ mà chiều qua anh chẳng để ý đến. Ờ, chiều hôm qua, do nắng gắt lá Mắc Cỡ xếp gọn lại, chỉ thấy toàn là những dây gai tua tủa, đan nhằng đan nhịt vào nhau. Còn giờ đây anh không thấy Mắc Cỡ đầy gai khô khốc nữa mà chỉ thấy giữa bao nhiêu những tay lá non mượt nở xòe, có rất nhiều những đóa hoa hường như những chiếc lồng đèn tròn nho nhỏ có đốm lửa màu đỏ chói thắp lên ở giữa trông mới xinh xắn làm sao! Mỗi một chiếc đèn lồng be bé ấy hình như được làm bằng biết bao nhiêu sợi tơ mỏng mảnh màu hồng nhạt. Từ trong những bụi cây Mắc Cỡ đó, tiếng hát của Dế cất lên làm cho mỗi chiếc đèn lồng càng thêm lung linh dưới ánh nắng ban mai và gió nhẹ...

Anh Cào Cào chợt hiểu! Đã từ lâu, Dế chọn nơi trú ngụ ở dưới những bụi cây Mắc Cỡ. Chính Mắc Cỡ đã che chở cho Dế tránh được cái mõm của bọn Bò!

Dù đói bụng đến mấy, bọn Bò cũng “ngán” đám gai vừa cứng, vừa sắc nhọn của Mắc Cỡ. Mà nói gì bọn Bò, ngay cả tụi trẻ con khi nhìn thấy từng cụm gai Mắc Cỡ đan nhoằng chằng chịt với nhau thì cũng đành chịu, chẳng dám mó tay vào!

Để coi Dế hát gì nữa nào - anh Cào Cào tự nhủ.

Dàn đồng ca Dế lại hát rằng:

Tên Chị là Mắc Cỡ

Chị sống thật khiêm nhường

Chỉ đàn em biết rõ

Lòng Chị đầy yêu thương!

Ô, anh Cào Cào muốn kêu to lên, không phải, không phải thế đâu Dế ơi! Cào Cào cũng biết điều đó nữa chứ! Nếu hát được, Cào Cào sẽ cùng hát lên với Dế về điều đó (song xưa nay có ai nghe Cào Cào hát bao giờ!).

Không hát được nhưng Cào Cào đã hiểu tấm lòng của Mắc Cỡ, bằng những thân cành khẳng khiu, gai góc của mình, đã bảo vệ cho Dế, bảo vệ cho tiếng hát của Dế... từng đêm, từng ngày... như tấm lòng của một người Chị rất đỗi thương yêu đàn em nhỏ dại... (Thì Dế đã gọi Mắc Cỡ là chị mà!).

Từ đó, trên bãi hoang ven bờ sông có thêm một cư dân mới... Anh Cào Cào đã quyết định ở lại bãi hoang vui cùng tiếng hát của đàn Dế, (chẳng rõ anh có gặp được chàng nhạc sĩ, ca sĩ Dế nào chưa) bầu bạn cùng những cây Mắc Cỡ có tấm lòng bao dung... Thậm chí khi gặp lại Ong Tò Vò anh đã mừng rỡ kể lại mọi chuyện và nhờ Ong Tò Vò nhắn lời mời cả Kim Quýt, Bọ Hung và nhiều bạn bè khác sang bãi hoang mà ở, vì bên này thoáng mát, đầy hương thơm và âm thanh... Nhưng, có lẽ, họ sợ phải bay qua sông?...

Khi nào có dịp đến một bãi hoang ở ven bờ sông, bạn hãy tìm đến một bụi cây Lứt hơi um tùm - ở đó chắc chắn bạn sẽ gặp được anh Cào Cào thân mến của chúng ta, tuy tính tình có nóng nảy một tí nhưng lại là một anh Cào Cào tốt bụng, đáng yêu...

À, chắc là các bạn chưa biết chuyện này: Anh Cào Cào đã gắn bó với nơi ở mới thân thiết đến độ người ta ghép luôn tên anh và tên nhà ở của anh làm một. Thế là anh Cào Cào có được một cái tên mới: Cào - Cào - Lứt!



Tác giả giữ bản quyền.