Trang chủ » Truyện

HAI TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN Vi

Nguyễn Vi
Thứ ba ngày 31 tháng 3 năm 2009 10:49 AM
        
G I Ả I   T Á N
                                             
 
Hội nhậu khỏe tập hợp gồm toàn những văn nghệ gĩ gộc. Không nói chắc người nào dù có dốt đến mấy cũng phải biết lơ mơ. Các văn nghệ sĩ thuộc hạng tầm tầm cứ bị loại dần ra khỏi hội, qua từng cuộc nhậu. Hoặc thức thời tự rút êm để bảo toàn phẩm hạnh. Bảo toàn và phát triển tài năng văn nghệ trời cho. Rốt lại, Hội nhậu khỏe chỉ còn có ba thành viên. Còn khuyết so với quy định của tiền nhân, trà tam tửu tứ. Tuy vậy, hội, dù chỉ với ba thành viên cũng đã là nhiều. Nhiều, bởi tất cả họ đều cho mình là nhân vật số một. Ghế ít đít nhiều, nếu nói theo ngôn ngữ dân cày. Kẹt thiệt. Và chuyện xục xịch, lục đục trong hội, thường xuyên và đột xuất, không nói chắc người nào dù có dốt đến mấy cũng phải biết lơ mơ.
Với tài năng văn học, nghệ thuật từ cái đầu và cả cái miệng, phải nói các thành viên còn trụ lại của Hội nhậu khỏe cũng đáng được nể vì. Có bằng cớ hẳn hoi. Đám văn nghệ sĩ chiếu dưới, thuộc hàng điếu đóm dù tự nguyện làm đơn xin ra khỏi hội, hay bị tước lột hội tịch đều không tỏ ra chút áy náy, băn khoăn. Lại còn vui vẻ đứng vòng ngoài vọng ngưỡng mâm nhậu của ba vị thành viên Hội nhậu khỏe “số một”. Nhưng không phải tự nhiên mà loài người phát minh ra con số. Ban đầu là số một. Còn thiếu. Lại phải tiếp tục tìm ra nhiều con số phía sau. Cho đến bây giờ đã là con số vô cực trừ một, vô cực, vô cực cộng một, cộng hai…Như vậy, việc Hội nhậu khỏe có ba thành viên đều số một  rõ ràng là trái với quy luật. Cũng tự nhiên thôi, cái gì trái với quy luật thì trước sau gì cũng bị đào thải. Riêng gì cái hội bé tẹo chỉ bằng ba phần năm bàn tay kia. Đúng quá đi chứ. Vào một ngày mát trời nọ, một trong ba thành viên số một của Hội nhậu khỏe đột ngột bị khai trừ khỏi hội. Nghe đồn thổi anh chàng vừa uống tốt (hẳn nhiên rồi!), vừa có tài văn chương (chắc như bắp!), lại còn vừa là tay cao thủ thượng thặng trong nghề chim mồi cưa gái (ngạc nhiên chưa!). Tổ trác. Anh chàng đã dám cả gan hé mắt đưa tay tán tỉnh nhầm cô vợ của thằng bạn thân từng chiều chiều rủ rê khề khà râm ran, nhậu cùng bàn say nằm chung ghế. Chỉ là chuyện nhỏ như con voi con, nếu anh ta chỉ là số hai, số ba, hoặc con số en-nờ nào đó. Đằng này lại là số một. Thế là anh chàng chẳng những bị cho ra khỏi hội, còn bị đánh đập tàn nhẫn. Đánh đập có văn hóa. Tức là chỉ bị chửi té tát trước mặt, chửi lầm bầm sau lưng, chửi xỉa xói ngang hông, và bị chửi đong đỏng cả khi không có mặt. Tiếc thay.
                                                *
Hội nhậu khỏe vậy là chỉ còn lại có đúng hai thành viên, vẫn đều là các nhân vật số một. Nhất và Thao. Mà trời cao đất dày, chỉ còn lại hai thành viên thôi nhưng Hội nhậu khỏe “số một” vẫn cứ bị thiên hạ coi là quá nhiều. Đến 200%!
“Phải coi lại phẩm hạnh của nó!”. Lại vào một ngày mát trời ông địa khác, Thao đã làu bàu về Nhất như thế với một dúm bạn bè trong một cữ nhậu cóc chua khô đuối vĩa hè. Chuyện chỉ bé tẹo, nhưng của đáng tội, chuyện nhỏ của số một là phải bự hơn nhiều lắm so với chuyện tày trời của những con số khác. Tất cả chỉ vì cái danh hão vốn đeo đẵng thường trực trong óc trong tim của không biết bao nhiêu thằng người đang hiện hữu trên trái đất. Mà Nhất chỉ là một trong số đó. Quá nhỏ bé, gần với con số zéro, có phải không. Thế nhưng dưới con mắt của Thao và vài thằng bạn ngoài hội hoặc mới chỉ là cảm tình hội, chuyện nhỏ ấy của Nhất là không nhỏ chút nào. Kể cả không thể tha thứ được.
Khốn nạn cho cái ông tổ chức một cuộc thi văn học nọ. Thà ông cứ công bố thẳng băng trên giấy trên má đàng hoàng, rằng cụ Xoài giải nhất, thím Na giải nhì, anh Ổi giải ba và vân vân ằm bà lằn các giải khác tùy hỷ ở ông với chiếc túi đầy, vơi. Đằng này ông cứ thông báo lập lờ như cố tình đánh lận con đen. Mà có bà, có ông văn nghệ sĩ, lại là nhà văn, nhà thơ nào chịu mình là con đen đâu để bị ông đánh lận. Thế mới khổ. Mới sinh chuyện. Mới rách việc ra. Đơn giản là như vầy, ông tổ chức gởi mấy bó giấy mời đến hết thảy người tham gia để về dự lễ tổng kết và trao giải cuộc thi truyện ngắn, có chủ đề khá thoáng “Chuyện chưa (hoặc không) ai muốn viết”. Chả biết trong cái giấy triệu tập ghi gì, mà Chúa ơi, tất tần tật các vị khi nhận được “trác” của ông mũi đều phỗng cả ra, và căng đỏ như quả cà chua mùa trúng nước. Và tất cả đều la lên - dĩ nhiên là la lén, la thầm, nếu có người nào đó dẫu luyện thành công thuật truyền âm nhập mật đến mức thượng thừa cũng đừng hòng nghe nổi - A, mình trúng giải rồi! Khổ thế.
Rồi ai nấy đều hăm hỡ mở tiệc to tiệc nhỏ, tiệc đứng tiệc ngồi gọi là tiệc tự mừng công. Rồi ai nấy đều băm bổ cắt trích một phần tiền lương vốn cõi còm, móc túi bà xã, hoặc vay mượn bạn bè dù ít dù nhiều để có cái lận lưng làm lộ phí. Rồi ai nấy đều cắm cổ khăn gói quả mướp vượt mấy trăm cây số đường xe chạy (tính đúng tính đủ cả quốc lộ và hương lộ) để tìm gặp ông tổ chức chờ đọc tên, lên bợ giải rinh về. Và lủ khủ người phải thất vọng ê chề là điều không thể tránh khỏi. Không ngoài dự báo. Tội nghiệp, Nhất cũng nằm trong số ấy, nhóm người vinh dự nhận được cái giải…tán, sau khi chỉ có một dúm nhỏ ẳm gọn mấy cái giải chính thức bước rùng rinh ra phía cửa hội trường. Nhưng khốn nỗi, Nhất đang là một trong hai thành viên của Hội nhậu khỏe “số một”. Vả lại, thằng Nhất khi đã rời quê lên thành phải khác với cái thằng Nhất khi đang ru rú ở quê mới đáng mặt là thằng Nhất. Và anh ta, trong một lúc lòng dạ bời bời đã nhận được tin nhắn của Thao, tủi tủi mừng mừng như vớ phải phao. Nóng mũi, Nhất đã tương cho kẻ đang cầm cục nói xa lắc lơ phía bên kia, rằng mình cũng được lãnh giải hẳn hoi của nhà tổ chức cuộc thi. Trong phút giây bốc đồng đó, anh chàng - thằng Nhất - hội viên số một của Hội nhậu khỏe - quên bẳng là mọi thông tin dù ở chân trời góc bể, trên trời dưới đất, nhà giầu đứt tay hay ăn mày đổ ruột bất kỳ đều đang nằm gọn trong chiếc máy vi tính nhỏ hơn nhiều so với cái mặt ghế đẩu thường ngày ngồi lặt rau giúp vợ. Nhất cũng quên tuốt tuồn tuột cái điều nhỏ như củ cà rốt của con thỏ đang cầm. Đó là chỉ cần vài thao tác đơn giản với mấy cái nhấp chuột, rồi ngồi gãi hay ngáp chừng đôi ba giây đồng hồ là tên của những người nhận giải thưởng cuộc thi “Chuyện chưa ai…” sẽ hiện ra ngay ngắn, đủ đầy, đẹp xấu chỉ còn tùy phông chữ.
Quá đơn giản. Cứ giống như chuyện một người vừa tắt thở, rõ ràng trước đó vài phút vẫn còn thở đấy thôi. Và với Thao, phẩm hạnh của Nhất cũng tiêu tan mây khói từ lúc ấy, ngay cái thời khắc ấy. Tai hại. Quỷ Sa-tăng bắt rước mày đi, cái tin nhắn ngắn cũn cỡn chết tiệt! Cuộc sống vốn là vậy, và cứ là vậy muôn đời, khôn lường, khốc liệt, chẳng biết đâu mà lần. Cái chưa tới thì chưa được biết. Tới, biết liền. Những người biết trước việc chưa tới đều đã lên hết cả trên thiên đàng. Mấy tỷ người còn ở lại trên cái trần thế ô trọc này thảy đều không thể biết chuyện gì chưa tới. Có Nhất, có Thao, có anh, và có cả tôi nữa - tất nhiên rồi! Có đó mất đó. Đương không lại được. Được và mất, ai giỏi giang cứ thử níu, thử buông.
Là một kẻ không số, vô can trong mắt các thành viên Hội nhậu khỏe và trong cả suy nghĩ của bạn bè, tôi có đủ tí tỉnh táo còi, một chút khôn lõi và với uy tín vặt để có thể trở thành một nhà hòa giải bất đắc dĩ. Chỉ kẹt một điều. Rất cơ bản, Thao và Nhất lại là hai thằng đàn ông. Mà đã là chuyện của hai thằng đàn ông (dù có là hiệp sĩ, văn nghệ sĩ, hay cái sĩ gì gì đi chăng nữa) thì chỉ có súng hoặc gươm mới có cơ giải quyết được dứt điểm thôi. Tôi không phải là gươm, cũng không phải súng. Đã đành. Quỷ tha ma bắt, tôi lại là thằng đàn ông thuộc tuýp ma mũi. Hể là khóc, hể là khóc. Tôi sẽ tranh cãi tới cùng với ai đó để bảo vệ quan điểm đàn ông cũng mềm yếu như ai. Nếu có thua lý người ta, thì cũng nghiễm nhiên tôi “được” coi là cứng rắn, mạnh mẽ như…đàn ông. Sướng quá, thiệt gì! Nhưng trước khi chịu thua lý người ta về chuyện này, tôi hiện vẫn đang là một thằng ma mũi. Mà đời thuở giờ, có trọng tài nào đang vừa khóc lại vừa làm nhiệm vụ cơ chứ. Hai anh bạn của tôi, các thành viên cuối cùng của Hội nhậu khỏe “số một” của tôi, phiền các vị cứ việc tự giải quyết lấy vậy. Coi chừng tui khóc ướt hết card bây giờ!
Tôi không đui. Mắt chỉ hơi kém chút vì đã bắt đầu có tuổi thôi. Tôi có ý chờ xem. Một tháng, rồi ba tháng, rồi một năm trôi qua. Hình như chẳng ai chẳng thấy Nhất và Thao giải quyết cái chuyện muốn nhỏ thì cho nhỏ muốn to thì cho to ấy của nhau vào lúc nào và bằng cách gì. Hội nhậu khỏe có còn tồn tại hay không tồn tại, chẳng ai được rõ. Không thấy ai nhắn nhe có nhận thêm được thông báo gì khác. Vui hay buồn. Đã thông cảm. Hay vẫn còn bằng mặt mà không bằng lòng. Chẳng rõ. Nhưng họ vẫn thường gặp nhau đấy thôi. Bù khú chung. Chỉ có điều đáng ghi chép, cái bóng ông tổ chức cuộc thi văn chương ngày nọ cứ chơi ngẵng thường tọa chình ình ngay giữa bàn tiệc, trước mặt hai nhà văn nghệ sĩ vốn xưa giờ là bạn, lại cùng hội cùng thuyền, mồi nước có nhau.   
Thỉnh thoảng. Sau những cuộc tiệc như thế, Nhất đã gọi điện cho tôi. Tôi bỗng dưng trở thành chiếc máy ừ, máy gật từ lúc nào không nhớ nữa. Dù thằng tôi vẫn thường thích thú, có khi còn chờ đợi được nghe tiếng chuông điện thoại, với cái giai điệu quen thuộc chợt vọng lên từ chiếc thắt lưng. Nhưng sẽ thật quái quỷ khi phải chịu đựng những cuộc thoại dài đến phát ngáp, đến cháy cả máy, cả sim. Ừ, phải là tâm tư lắm. Buồn tủi lắm đây. Phải không Nhất. Nhưng biết sao. Luật trời và luật người đều vậy, có vay có trả, sòng phẳng cả thôi.
                                             *
Hai thành viên còn lại của Hội nhậu khỏe “số một” cuối cùng rồi cũng đành phải chia tay. Những cá thể số một rồi cũng tự tiêu ma. Bởi nếu không có số hai, số ba… thì số một với ai, và để làm gì. Tan đàn xẻ nghé là phải rồi. Nhưng chỉ còn lại có duy nhất một thành viên thì còn là cái hội hè mốc thếch gì? Không là gì sất. Đương nhiên là Hội nhậu khỏe bị giải thể đột ngột không kèn không trống, không cần quyết định chuẩn phê. Hội nhậu khỏe - mà trong đó mọi thành viên đều là “số một”- tuyệt tích giang hồ từ đó, không rò rỉ lại chút vết tích gì là vì thế. 
 
                                                           Phan Rang, VII/2008
 
H  O  A    L  A  N  G    L  À
                                                               
Chẳng hiểu từ nguyên cớ gì, hắn, một người dân rặt gốc miền Nam Trung bộ lại khoái tít thò lò cái bản nhạc ấy của Trịnh Công Sơn đến vậy. Ca từ da diết ngọt ngào? Hay âm nhạc dịu dàng thanh thoát? Bị hút hồn vì cái gì trong bài hát ấy, chính hắn cũng chẳng rõ. Về khoản này, hắn đáng được cho điểm 2 lại còn bắt phải về chỗ quỳ, kèm với lời phê: Mơ hồ!
 Nhiều lần hắn cũng đã tự vấn, rằng Hà Nội, nơi chưa một lần hắn có diễm phúc đặt chân tới, lại như thân thiết với hắn tợ chốn quê cha sinh mẹ đẻ. Ấy là từ khi hắn được nghe rồi đâm mê ca khúc Nhớ Mùa Thu Hà Nội. Cũng đã rất nhiều lần hắn tự ngạc nhiên với chính mình, rằng chả hiểu vì sao, thi thoảng mồm hắn lại ngâm nga như từ trong vô thức, “Hà Nội mùa thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ…”.
Và hắn say thật. Rồi cái quái quỷ gì trong bài hát ấy cũng làm hắn mê mẫn tâm thần. Từ bông hoa. Cánh chim. Mái ngói. Hay chiếc lá. Tóm lại là number one tất tần tật từ A đến Z.
Cho tới một ngày. Cái ngày mà thị xã bé tẹo của hắn cũng đến tuổi dậy thì, lớn phổng lên, phình ngang nở dọc, vươn vai và uốn éo trở thành thành phố. Những con đường gồ ghề, ram ráp xưa giờ được tráng nhựa phẳng phiu ngang dọc chốn nội thành như mái tóc Nàng mượt mà, xõa tung trong gió. Nhưng tóc mà không được cài hoa thì sao đáng gọi là tóc. Và người ta phải túm tụm nhau lại, bàn bạc, thậm chí cãi vả nhau ra trò, chỉ để chọn điểm lên tóc Nàng một thứ hoa sao cho ra dáng nhất. Cho đáng mặt một thành phố trẻ.
 Thật tuyệt vời! Mọi đường rẽ ngôi trên mái tóc Nàng đã rất nhanh chóng được nêm dầy đặc một loài hoa có cái tên gọi ngọt ngon như thứ nước chảy từ đôi bầu vú mẹ. Hoa sữa. Và hắn, lại được một phen ngây ngất trong sự tuyệt vời được nhân đôi. Bởi thứ hoa ấy từng có mặt trong ca khúc của cố nhạc sĩ họ Trịnh, ca khúc mà hắn từng yêu quý muôn phần, đầy những ca từ khiến xao xuyến lòng người, “mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió…”.
Cây không phụ người, bọn chúng lớn nhanh hơn thổi. Thời gian chạy đua cũng chẳng kém ai, thoắt cái đã tới cuối thu. Hợp long, trời thu và hoa sữa. Hoa sữa khoe người nơi đất lạ, chen nhau bung nở trĩu cành cong nhánh. Thành phố từ trung tâm ra tới ngoại vi, cả mọi ngõ ngách hang cùng, đâu đâu cũng đều được phủ trắng một màu hoa không thể lẫn. Những khối hương thu đặc quẹo từ thơ ca nhạc họa cùng nhảy ra, rủ nhau rùng rinh khắp phố.
A, thì ra hương hoa sữa là thế này đây. Là cái thứ đã làm cho không ít các cô gái còn thanh tân khiến anh người yêu suýt bị mang tiếng, bởi không dưng cô bắt dừng xe đứng ói bên đường như đang kỳ tới cữ. Là cái thứ khiến người đi đường đang khi tươi tắn yêu đời, các cơ mặt bỗng nhiên co rúm lại, nhăn nheo như khỉ nhằn phải ớt, hay như người đang bị cơn đau bao tử kinh niên hành hạ. Là cái thứ đã khiến cho chính hắn phải đau bừng những luồng không tên bốc lên tận óc, luôn thường trực một cảm giác buồn nôn, lúc nào cũng đưa tay bịt mũi và rú ga biến càng nhanh càng tốt như có ma đuổi khi chạy xe ngang qua đoạn đường màu trắng sữa.
Đến một lúc không chịu nỗi nữa thì hắn đã xì ra tiếng chửi thề. Dù cho chửi lén cũng là chửi thề, từ điển đã ghi rất rõ rồi còn gì. Mả mẹ nó, đồ hoa mữa!
Khốn nạn nhất là khi hắn bị một thằng bạn chí thân xài xể, rằng mũi hắn chắc có vấn đề. Trịnh Công Sơn vĩ đại đến nhường kia lại nói láo ư? Vả lại dù có đọc hết tiểu sử họ Trịnh, hắn cũng chẳng bói đâu ra có cái văn bản nào ghi bộ mũi ông ta là bất bình thường! Thằng bạn của hắn lập luận hay đến khó cãi. Hà Nội thì xa vời vợi, ngữi làm sao được mùi hoa sữa mùa thu ngoài ấy. Cứng họng, đó là phương án lựa chọn cuối cùng của hắn.
Ức không chịu được. Nhưng dù sao hắn cũng đã học qua bài học con sói trong bộ phim hoạt hình Hãy Đợi Đấy! Hình như do biết lễ độ, không cãi chầy cãi cối gì thêm về chuyện này nên có lần hắn được trời rũ lòng thương. Hắn vinh dự được phép cưỡi mây bay qua cơn bão số 7 ra  tới tận Thủ đô, đúng vào một ngày-thu-Hà-Nội. Vốn tính yêu hoa. Và cả vì nhớ thằng bạn thân quá thể, hắn quyết tâm phải hít cho thật đầy lồng phổi thứ hương hoa sữa đã hùng hục phóng tọt vào âm nhạc.
Trời đất quỷ thần ơi, có khác gì với cái mùi tởm lợm do những cục hương phát ra từ các đường phố nơi quê hắn tí ti ông cụ nào đâu? Giờ thì mày đừng hòng trốn vào đâu nữa nhé hoa. Vẫn y-chang-hôi, cái mùi hoa mữa thiệt vô tiền khoán hậu. Chẳng trật một ly. Quả nhiên danh bất như truyền.
Thường thì đối diện với những nỗi đau, hắn vẫn cắn răng một mình ăn chịu. Nhưng đằng này lại là nỗi hôi chung, hắn bỗng thèm được chia sẻ. Hắn là chúa sợ cô đơn, cả cái sự cô đơn trong cảnh tiếp nhận mùi hương cho dù nồng nàn đến mấy. Hóa ra số người chịu không nổi mùi hoa trên tóc Nàng cũng nhiều ra phết. Thông minh đột xuất. Hắn chợt nhớ cách đây hơn năm, trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng, người ta đã thông báo có một số tỉnh thành đã quyết định triệt hạ hàng loạt loài cây có thứ mùi nồng nặc quái đản này. Và năm nay, cũng đúng vào mùa thu, cây hoa sữa vốn đã thất sũng, lại tiếp tục bị hàng tá người tẩy chay không chút xót thương.
Vậy mà ở cái thành phố bé tẹo của hắn, có khi phải tới ngàn cây hoa sữa, vẫn bình chân như vại. Vẫn tiếp tục khoe sắc tỏa hương, mặc cho cái đám người ứ chịu nổi cứ dần tổn thọ vì phải luôn mồm chửi đổng. Mả mẹ…!
Thốt nhiên hắn nhớ quá chừng khung trời hoa phượng, những tán bàng từng theo suốt tuổi thơ của hắn. Thốt nhiên hắn nảy ra một mong muốn khá vô duyên, nếu có được vài điều ước, điều đầu tiên hắn sẽ ước cho thứ cây này bị tuyệt chủng ngàn thu trên trái đất. Thốt nhiên hắn trở thành kẻ phản quy luật của đất trời, rằng phải chi trên đời này mùa thu không còn tới nữa. Trời ạ, cụ Trịnh ạ, cái mùi mùa-hoa-sữa-về-thơm-từng-ngọn-gió vẫn đang tiếp tục xộc thốc xộc tháo vào mũi hắn đây này.
Đâu như từ trong một lớp học, các em đang cùng hát, “Trái đất này là của chúng mình…”. Nhưng với hắn, hình như hắn chỉ còn nghe lũ hoa sữa đang hát, góc-phố-này-là-của-chúng-mình, cấm tiệt bọn người lai vãng.
                                                                                Phan Rang, X/2007